Chương 2: Lưu Đày Biến Chạy Nạn (2)

Sở dĩ Tô Trân Nhi nháo lên, một là không quen nhìn thôn dân và phụ thân là thôn trưởng đều gián tiếp nghe lời nguyên chủ. Hai là, nàng ta lúc trước coi trọng Văn Xa, mà cuối cùng Văn Xa lại quyết định cưới Tô Hoà.

Nàng ta náo loạn lên, khiến thôn dân đang có chút đoàn kết bắt đầu hoài nghi dụng ý của Tô Nhị Đống, trước đó cả gia tộc bị lưu đày, không có lương thực dự trữ, những thôn dân khác đều nháo nhào đòi rời khỏi.

Một nhà nguyên chủ cực lực khuyên bảo nhưng không có kết quả, vốn tính toán đường ai nấy đi.

Nhưng chính Tô Trân Nhi lại không thuận theo, ngang ngược đòi nguyên chủ và tộc nhân trả lại lương thực lúc trước được cho, còn chỉ đích danh muốn nguyên chủ dùng tín vật đính ước với Văn Xa để gán nợ.

Cha mẹ và tộc nhân của nguyên chủ đương nhiên không đồng ý, vì thế hai bên bắt đầu lôi kéo.

Đệ đệ Tô Nhị Ngưu che chở tỷ tỷ, đứa nhỏ 6 tuổi nhân lúc mọi người không chú ý, muốn dùng đầu công kích vào bụng Tô Trân Nhi, kết quả bị người ta trở tay đẩy lăn xuống sườn núi.

Nguyên chủ vội vàng che chở đệ đệ, không nghĩ đến bị viên đá đập trúng gáy, vì thế Tô Hoà cứ thế từ hiện đại xuyên đến.

Hiện đại, Tô Hoà vốn là thiên kim thật, trời xui đất khiến bị lừa bán, sau đó lại được đưa vào cô nhi viện

Năm 16 tuổi được đón về, thấy cha mẹ đã nhận một cô con gái nuôi, bởi vì không thể hoà hợp với thiên kim giả bạch liên hoa và cha mẹ ruột, vì thế lựa chọn ra nước ngoài học tập, không biết đánh bậy đánh bạ thế nào lại quen một nữ đặc công.

Nàng quỷ sai đất khiến bái nữ đặc công kia làm sư, nhiệm vụ đầu tiên chính là đi điều tra một án tử, kết quả thất bại, bị phát hiện.

Vốn tưởng lần nữa quay trở lại cuộc sống bình thường, không ngờ có người lại đặt boom trong khuôn viên, nàng bị nổ chết, mở mắt ra lần nữa đã đến cổ đại.

Tô Hoà thở dài một hơi, nhìn về phía thôn dân đang tụ tập.



Nơi đó có người thân của nàng, phụ thân Tô Nhị Đống, tính cách thật thà của nông dân, có chút thông minh, nhưng không nhiều lắm.

Mẫu thân Lục Quế Hoa, là một phụ nhân nông gia giản dị, lấy trượng phu và con cái làm trời, chịu thương chịu khó.

Ca ca sinh đôi Tô Đại Ngưu, là thiếu niên ôn hoà hiếu thuận, cũng có sức mạnh rất lớn như nguyên chủ.

Tiểu đệ Tô Nhị Ngưu, là hùng hài tử nghịch ngợm thích gây sự, nhưng rất nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ là tốt nhất thiên hạ.

Tô Nhị Đống tuổi nhỏ để tang phụ thân, mẫu thân tái giá, từ nhỏ đã sống nhờ nhà đại bá, cũng chính là Tô Đại Sinh, Tô đại gia gia của bọn họ.

Sau khi vừa thành gia, liền được phân ra ở riêng.

Nghe nói, đại nãi nãi Lâm thị không muốn tiếp tục nuôi dưỡng một nhà cháu trai, cho nên để bọn họ phân gia, sau đó đi theo gia đình đại nhi tử Tô Đại Đống chuyển đến huyện thành.

Về sau cũng chưa từng quay lại thôn, nếu không phải tộc nhân thân thích trong năm đời bị liên lụy cảnh lưu đày, bọn họ đã sớm quên còn có một tầng họ hàng này.

Sau này Man tộc phương Bắc đánh tới, quê quán ở quận Nghĩa Dương bị người Hồ chiếm mất, đường bá Tô Đại Đống và tam thúc Tô Tam Đống, thôn dân Tô gia biết được tin tức trước tiên đi phía Nam.

Bọn họ tốt xấu gì cũng mở tửu lâu, tiệm tạp hoá, gia sản vẫn rất nhiều, vì để được an cư, hai nhà bọn họ lựa chọn đi theo thôn dân Tô gia đến phía Nam, muốn nhận được che chở.

Nguyên chủ đưa ra ý kiến muốn đến Lĩnh Nam, Tô Đại Đống có chút do dự, nhưng nhạc phụ hắn là Chu Vĩnh Chúc không nói hai lời liền đồng ý.