Gia đình quyền quý dùng chảo sắt lớn, Tô Hoà dùng vẫn có chút thuận tay chỉ là gia vị thiếu đến đáng thương, nàng chỉ có thể cố hết sức.
Tô Nhị Ngưu bị tỷ tỷ dùng mỹ thực mê hoặc, vô cùng nghe lời, an phận làm công nhân nhóm lửa.
Hương thơm mơ hồ toả ra xung quanh, cũng chỉ nuốt nuốt nước miếng, hai mắt nhìn ngó xung quanh sau đó lại ngoan ngoãn nhóm lửa.
Không bao lâu, trừ món gà ăn mày ra, những món khác đã được chuẩn bị xong, hai tỷ để bèn mang lên cho Âu Dương Hoài ăn trước.
Âu Dương Hoài mỗi lần ăn xong một món đôi mắt lại sáng lên thêm, Nhị Ngưu nhìn đến nước miếng chảy ròng.
Cậu nhóc có chút hối hận, đồ ăn vừa làm xong, Âu Dương Hoài mới ngửi hương thơm đã khen không dứt miệng, vung tay lên bảo bọn họ cho vào ấm sành mang về cho người nhà ăn trước.
Nhưng Tô Nhị Ngưu lại khăng khăng phải chờ tỷ tỷ, vì thế hiện giờ một bên nhìn lão nhân thưởng thức mỹ thực, một bên ngoan ngoãn nhóm lửa.
Tô Hoà buồn cười, lại cảm thấy Âu Dương Hoài đang cố ý, trại dừng chân rộng như vậy ông lại cố tình ngồi gần tiểu Ngưu mà ăn.
Có lẽ vì ánh mắt cậu bé quá nóng rực, Âu Dương Hoài nhìn lại.
Thấy đứa nhỏ đói bụng nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, trêu ghẹo nói: “Tiểu gia hoả hối hận rồi? Nếu ngươi tiếp thu ý tốt của lão phu, bây giờ đã có cái ăn rồi.”
Nhị Ngưu nuốt nuốt nước miếng, mạnh miệng nói: “Ta không hối hận, tỷ tỷ nói đồ tốt phải chia sẻ cùng với người nhà, ta phải đợi tỷ tỷ.”
Âu Dương Hoài nhìn bộ dáng như đại nhân của cậu bé, cảm thấy cậu ngây thơ đơn thuần đang muốn trêu ghẹo thêm lại bị một tiếng nói đánh gãy.
“Lời tiểu gia hỏa này có lý, Âu Dương tiền bối đã lớn tuổi đạo lý này sao lại không hiểu.”
Nam nhân một thân như ngọc, y phục thuần trắng mặc trên người có chút cẩu thả, cây quạt bạch ngọc càng phụ trợ một thân dung nhan tuấn tú phú quý của hắn, phía sau có một hộ vệ lưng đeo kiếm đi theo.
Sau khi nhìn rõ nam nhân, nàng sững sờ tại chỗ.
Vũ Văn Đình?
Hắn sao lại ở đây?
Chẳng lẽ?
Hắn là chủ tử của Âu Dương Hoài?
Âu Dương Hoài trợn trắng mắt, “Hừ! Ngươi không biết đừng đoán mò ý của thằng bé, đứa nhỏ rõ ràng muốn chia sẻ với người nhà, ngươi và ta không thân không quen vì sao ta phải chia sẻ với ngươi?”
Vũ Văn Đình nhẹ giọng cười cười, đi đến đối diện Âu Dương Hoài.
”Không đúng, Âu Dương tiền bối cứu ta, chính là tái sinh phụ mẫu, ta đương nhiên…..”
Âu Dương Hoài đầy ghét bỏ đánh gãy lời hắn, “Được rồi! Nha đầu này làm rất nhiều một mình lão phu cũng ăn không hết, ngươi ở lại cùng nhau ăn đi.”
Vừa dứt lời, thị vệ đứng sau Vũ Văn Đình ngay lập tức lấy bát đũa đã chuẩn bị sẵn đưa qua, hắn nhận lấy ngồi xuống liền bắt đầu động đũa.
Mấu chốt là người ta không quên phong phạm thế gia, ăn một bữa cơm cử chỉ vô cùng ưu nhã, phong độ nhẹ nhàng, không ai phát hiện ra miếng đầu tiên hắn ăn vào hai mắt hiện đầy kinh hỉ.
“……”
Da mặt dày kinh người của hắn làm hai tỷ đệ Tô gia sợ ngây người.
Âu Dương Hoài nhìn quý công tử trước mặt thấy ê cả răng, lại thấy hai tỷ muội đứng ngây ra thì tức giận quát, “Không phải nó còn một món nữa sao? Còn không mau làm?”
Tô Hoà vừa được nhắc nhở, nhớ tới gà ăn mày còn chưa được móc ra, động tác nhanh hơn.
Khi nàng mang một cục bùn khô qua, mọi người đều kinh ngạc.
Tô Nhị Ngưu có chút lo lắng, kéo góc áo tỷ tỷ.
Tỷ tỷ sao lại để cho quý nhân ăn bùn?