Chương 19: Nhị Linh Nhị Tam (2)

Giây tiếp theo, Tô Hoà dùng cây gậy gỗ gõ gõ liền thấy một mùi hương truyền đến, chờ Tô Hoà lột cái lá ra, mùi hương càng thêm nồng đậm.

Âu Dương Hoài dường như đã từng ăn qua gà ăn mày, không cần Tô Hoà đến thử độc, gấp không chờ nổi xé một cái đùi gà xuống.

”Nóng nóng nóng! Nhưng mà thơm quá!”

”Oa! Ăn ngon! Đáng tiếc vẫn còn thiếu chút gia vị….ngô… bất quá vẫn rất ngon!”

Tô Hoà thấy thế, liền biết không cần dạy bọn họ cách ăn nữa, chuẩn bị mang đệ đệ quay về.

Ngay lúc vừa định xoay người, lại phát hiện trên tay Vũ Văn Đình đang đeo một chiếc nhẫn có chút quen mắt, điều này làm nàng không khỏi sửng sốt.

Đây không phải nhẫn sư phụ tặng nàng sao?

Tại sao người của thế giới này lại có?

Chẳng lẽ…. Hắn cũng là người xuyên qua?

Âu Dương Hoài tưởng nàng muốn nói về chuyện đổi đồ vật, liền dừng lại.

“Trừ bỏ mấy cái ấm sành để nấu ăn, ngươi còn muốn gì nữa?”

Tô Hoà lập tức khôi phục bình thường, “Lão nhân gia, ta muốn đổi thêm một ít bình lớn và muối.”

Lợn rừng phân cho thôn dân xong thì vẫn còn thừa rất nhiều, bọn họ còn có ba con lợn rừng, nàng muốn muối thịt để bảo quản.

Âu Dương Hoài ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Đình, “Bữa cơm này ngươi cũng ăn, mấy chuyện này ngươi đi làm đi.”

”Diệp Võ, mau đi chuẩn bị.”



Vũ Văn Đình vẫn luôn yên lặng chú ý phản ứng của Tô Hoà, khóe miệng khẽ câu lên, trong mắt dường như đang xác định cái gì, nghe vậy cũng không nói nữa.

”Rõ, công tử.” Diệp Võ liền lui ra.

Tô Hoà vốn muốn kéo đệ đệ tránh sang một bên, đỡ cho cậu bùi mùi hương làm thèm đến chảy nước miếng, không nghĩ đến Vũ Văn Đình lại gọi lại.

”Nhóc con, lại đây.”

Tô Nhị Ngưu ngây ngô nhìn tỷ tỷ, thấy nàng gật đầu liền vui vẻ chạy qua.

Đôi mắt thanh triệt mở to, hỏi: “Quý nhân ca ca, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?”

Đại khái Vũ Văn Đình lần đầu nghe được xưng hô này, sửng sốt một chút, sau đó xoa xoa đầu cậu bé đem cái đùi gà còn lại cho cậu.

Tô Nhị Ngưu mừng rỡ như điên, đang định nhận lấy liền cảm thấy sau lưng mát lạnh, cậu biết đây là đến từ vị tỷ tỷ uy nghiêm.

Vì thế tiểu gia hoả rất có cốt khí ngẩng đầu từ chối, “Cảm ơn quý nhân ca ca, đùi gà này ta không thể nhận được, tỷ tỷ đã để lại đồ ăn cho chúng ta rồi, chờ chút nữa chúng ta trở về cũng có đùi gà để ăn.”

Giọng nói có chút ngạo kiều, còn không phản đang muốn gặm đùi gà sao? Còn giả bộ như vậy.

”Không sao, ăn ở đây một cái khi trở về lại ăn thêm.”

“Không được, tỷ tỷ nói tiểu hài tử không thể ăn nhiều, sẽ bị đầy bụng.”

Tiểu gia hoả nói chuyện hùng hồn, như đã được học thuộc.

Cũng may tốc độ của Diệp Võ khá nhanh, mang đồ đưa đến còn tặng cho bọn họ một cái xe đẩy, cái này làm cho Tô Hoà rất vừa lòng, vội vàng dẫn đệ đệ quay về.

Cơm chiều một nhà năm người ăn vô cùng thoải mái, nhưng những người khác lại hâm mộ không chịu được.



Phần lớn thôn dân không có đồ làm bếp, chỉ có thể dùng nhánh cây xiên qua thịt làm thịt nướng, tuy rằng hâm mộ bọn họ được ăn ngon nhưng cũng biết thực lực của hai huynh đệ, không dám náo loạn.

Sau khi ăn xong, Tô Hoà dạy Lục Quế Hoa cách làm thịt muối, phụ tử Tô Đại Đống tiếp tục cùng nhau làm xe cút kít.

Thịt muối một buổi tối không thể làm xong, Tô Hoà cùng mẫu thân ướp thịt xong còn Lục Quế Hoa rửa sạch mấy cái bình để mai dùng.

Nửa đường bắt được Tô Nhị Ngưu đang chạy loạn chơi đùa, lại lần nữa kéo cậu bé đến làm công nhân nhóm lửa, chuẩn bị chế nước kiềm.

Một nhà ba người bận rộn hồi lâu, tối muộn mới có thể đi ngủ.

Nửa đêm, Tô Hoà nghe được tiếng động quen thuộc liền bừng tỉnh, chờ nàng tìm thấy liền phát hiện hoá ra là Vũ Văn Đình đang dùng tiêu thổi một khúc ‘Minh Nguyệt Bao Lâu.’

Ca khúc không thuộc về thời đại này, căn cứ vào hiểu biết của Tô Hoà, thời cuộc hiện tại cực kỳ giống thời loạn thế về sau của Trung Hoa, chỉ là triều đại không phải những cái tên nàng biết, quốc hiệu cũng rối loạn linh tinh.

Đang lúc nàng nghi ngờ người này cũng xuyên không giống mình, hắn lại mở miệng trước.

”Ngươi quả nhiên có vấn đề.” Vũ Văn Đình đạm mạc nói một câu.

”?”

Nói gì vậy?

Nàng thì có vấn đề gì?

Sao lại nhìn nàng như nhìn thấy gián điệp vậy?

Tô Hoà có chút khó hiểu nhìn hắn, “2023?”

Lần này đến lượt Vũ Văn Đình kinh ngạc, “Nhị linh nhị tam?”