Nam Tấn vĩnh giai chín năm, bộ lạc trên thảo nguyên phương Bắc trải qua hơn một năm chinh chiến, lục tục thành lập vương triều mới, thế cục ổn định. Lại cảm thấy lãnh địa phương Bắc đã không thể thoả mãn, vì thế bắt đầu tiến công đánh chiếm Nam Tấn.
Hiện giờ triều đình Nam Tấn hủ bại, bị các gia tộc lũng đoạn kinh tế, đế quốc Nam Tấn trăm năm tràn ngập nguy cơ.
Ở một khe núi bên ngoài thành Đàm Châu, một đám người ngồi trên mặt đất.
Cách đó không xa, một nam hài mặc áo thô ngắn tay nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử, “Tỷ tỷ, ngươi đang làm gì?”
“Suy nghĩ.” Thanh âm nữ tử có chút lạnh nhạt, chau mày.
“Nhị ngưu, trở về! Đừng làm phiền tỷ tỷ con.”
Phía sau truyền đến âm thanh của phụ nhân, thanh âm ôn nhu êm tai.
“Con không muốn! Con muốn ở bên cạnh tỷ tỷ, con không nói lời nào là được.”
Cậu bé bất mãn dẩu miệng đáp lại, lại lấy lòng mà nhìn nàng, giống như đang nói đệ rất ngoan, đúng không? Tỷ tỷ.
Đại khái vì điều kiện gia đình không tệ lắm, đứa nhỏ không gầy đói chỉ còn da bọc xương như những người khác.
Bất quá trên đường cũng ăn qua không ít khổ, không có hai má bánh bao mâp mạp, chỉ so với đứa nhỏ nhà khác tốt hơn một chút mà thôi.
Nàng bất đắc dĩ nhìn đệ đệ trước mặt, có chút cứng đờ xoa xoa đầu cậu, “Nhị Ngưu ngoan, đệ đến cạnh cha mẹ đi, tỷ cần suy nghĩ một việc rất quan trọng.”
Nhị Ngưu bĩu môi, gật gật đầu, chạy đến bên người mẫu thân.
Nguyên chủ tên Tô Hoà, nữ nhi thứ hai của Tô Nhị Đống Tô gia quận Nghĩa Dương, Dự Châu, không ai biết nguyên chủ đã trọng sinh.
Mặt khác, ngoại trừ cha mẹ và đại gia gia, không ai biết nàng là một người có sức lực lớn.
Ngũ thúc công giữ chức quan huyện lệnh bị hãm hại, bọn họ bị liên lụy cùng lưu đày đến Lĩnh Nam, kết quả trên đường lưu đày đột nhiên được phóng thích. Bộ tộc phương Bắc bất ngờ đánh phá, bọn họ còn chưa kịp trở về quê quán lại phải bắt đầu cùng các thôn dân chạy nạn về phương Nam
Nguyên chủ Tô Hoà vì muốn tìm vị hôn phu là Văn Xa đang tham gia quân ngũ, mang theo người nhà rời khỏi đội hình thôn dân.
Tuy rằng đã tìm được vị hôn phu, lại biết Văn Xa là nhi tử của thủ lĩnh quân khởi nghĩa Vũ Văn Chấn và vợ cả, tên thật là Vũ Văn Uyên, nhưng hắn lại nói thế cục trước mắt không cho phép bọn họ thành hôn.
Vì thế đưa một nhà bọn họ cùng nữ quyến Vũ Văn gia đến Võ Lăng sinh hoạt hai năm, sau đó lại chuyển đến núi sâu trong Lĩnh Nam.
Nguyên chủ cùng người nhà ngây ngốc ở Lĩnh Nam, dựa vào đào rau dại phụng dưỡng mẹ chồng kế, mấy cô em chồng tương lai, thậm chí còn cả tình địch Thôi Dư Khiết.
Kết quả Vũ Văn gia thành công đánh hạ Nam Tấn, sau khi thành lập vương triều Ninh An liền trở mặt không nhận người, muốn nguyên chủ uỷ khuất làm thϊếp, cưới Thôi Dư Khiết.
Nguyên chủ bởi vì tâm tính quá đơn thuần, tính tình ngay thẳng không uyển chuyển, cuối cùng vì cung đấu mà chết, còn làm hại tộc nhân.
Mấy ngày hôm trước nguyên chủ được trọng sinh trên đường lưu đày, bởi vì có ký ức đời trước, nàng không tách ra khỏi tộc nhân nữa, mà kiến nghị phụ thân khuyên thôn dân chạy nạn đến phía Bắc Lĩnh Nam.
Phụ thân Tô Nhị Đống trước đó làm ăn buôn bán, đã từng cùng bạn tốt đi nhiều nơi, thôn dân cho rằng ông hiểu biết nhiều, liền đồng ý đi cùng đến Lĩnh Nam.
Mà nguyên chủ dùng vị hôn phu là cớ để khuyên phụ thân, dù sao thời điểm Vũ Văn Uyên lúc trước bị mẹ kế hãm hại chạy trốn đến Tô gia sống tạm, đã giúp thôn dân bán không ít thổ sản vùng núi, đối nhân xử thế hiền lành.
Nguyên chủ nói vị hôn phu trước khi tham gia quân ngũ đã bảo nàng chạy về hướng Lĩnh Nam, Tô Nhị Đống tất nhiên là tin tưởng.
Trải qua mấy ngày lương thực rất nhanh đã gần hết, mắt thấy vẫn chưa tới được Lĩnh Nam, nữ nhi của thôn trưởng là Tô Trân Nhi bắt đầu gây sự, nói Tô Nhị Đống căn bản không biết đường, nói rằng ông muốn dẫn thôn dân cùng đến Lĩnh Nam vì trên người bọn họ có lương thực.
Bởi vì Tô Hoà và trên người Tô thị nhất tộc không có bao nhiêu lương thực, vẫn là sau khi gia nhập được các thôn dân phân cho một ít.
Sở dĩ nguyên chủ khuyên bảo thôn dân đi theo đến Lĩnh Nam, là bởi vì nhiều người có thể cùng nhau chiếm núi làm vua, ẩn cư núi rừng sẽ an toàn hơn.
Đời trước, sau 5 năm Vũ Văn gia đoạt được vùng đất phía Nam, trên đường đến Lĩnh Nam, nàng đã chứng kiến qua hình ảnh người dân chạy nạn của Man tộc đói khát ăn cả thịt người.
Cho nên cô muốn sớm một chút, đến vùng núi Lĩnh Nam định cư.