Chương 2: Đại nhân nhà ta phong thần tuấn lãng 2

Ngày hôm sau, Phó Lan Thanh tự mình tới cửa hẹn Tống Vân lên núi ngắm hoa, trên đường leo núi thập phần trịnh trọng mà xin lỗi Tống Vân

Tống Vân ba năm nay vốn là không hề vận động, giờ phút này ở giữa sườn núi đã mệt đến chết khϊếp, bởi vậy tính tình liền có chút táo bạo.

“Ngươi cũng biết xin lỗi ta?”

Tống Vân mặt mày xinh đẹp hiếm có, giờ phút này khuôn mặt nhỏ ửng đỏ phảng phất như đám mây chiều nhiễm ráng màu, thêm tiếng nói ngọt dịu, cho dù ngữ khí không tốt, người khác cũng chẳng nỡ trách tội.

Thấy dáng vẻ bực bội khó chịu của nàng, Phó Lan Thanh nào còn có dũng cảm phất tay áo rời đi như hôm qua, nhẹ giọng nói: “A Vân, là ta không đúng, dù sao nam nữ có khác......”

“Được được, ta đã hỏi nương rồi.”

Tống Vân qua loa đáp lại, nàng vừa mệt vừa mỏi, thật sự là không có tâm tình. Phó Lan Thanh biết điều mà sai gã sai vặt Ninh Nhi đi theo bên mình đi lấy nước hồ cho A Vân, Tống Vân lúc này mới hòa hoãn sắc mặt.

Hai người nghỉ ngơi xong, tiếp tục leo núi.

Tống Vân trước khi xuyên qua từng quen một người bạn trai mười năm, hai người sau khi tốt nghiệp chuyên tâm công tác tích cóp tiền, dự định năm thứ hai sẽ kết hôn. Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe trước kết hôn, Tống Vân biết mình bị tiểu đường. Nói đến cũng thật cẩu huyết, nàng không thể không lấy lý do đã yêu người khác để chia tay hắn.

Theo sau đó là thời gian chữa trị bệnh.

Tống Vân tính tình vốn là năng động, không chịu được gò bó, càng chịu đựng không được thống khổ như vậy, nhân lúc người nhà không chú ý nốc hết hai bình thuốc ngủ, rốt cuộc cũng được giải thoát.

Nàng còn nhớ rõ ngày chia tay cái người cao to 1m9 kia gục đầu xuống, không tiếng động mà rơi nước mắt lên trên cổ nàng. Tống Vân cái gì cũng chưa nói, cũng không dám vỗ vỗ bả vai dày rộng của hắn, hai người cứ thế chia tay. Nghe nói sau đó cứ lâu lâu hắn thường đến thăm chính mình, tuy rằng chỉ là đứng ở cuối hành lang xa xa nhìn phòng bệnh của mình —— chuyện này vẫn là bạn bè nói cho nàng.

Nàng xoa xoa hốc mắt chua xót, hít hít cái mũi.

Lúc trước hai người cùng leo núi, đoạn đường sau nàng thật sự bò không nổi, bạn trai cong cong đôi mắt, ngồi xổm trước người nàng, vỗ vỗ phía sau lưng mình nói “Đi lên”, dáng vẻ dũng cảm khi ấy cứ như đang hiện ở trước mắt. Khi đó Tống Vân leo lên bả vai người yêu, chỉ cảm thấy quãng đời còn lại có hắn làm bạn, thật sự quá tốt.

Phó Lan Thanh lớn lên cùng hắn gần như giống nhau như đúc, chỉ là tính cách thua xa. Tống Vân nếu như muốn nắm tay bạn trai, hắn liền nắm chặt tay nàng chứ làm sao có thể hất tay nàng ra.

Có lẽ là hoàn cảnh đã ảnh hưởng tới tính cách.

Dáng vẻ Tống Vân thở ngắn than dài làm Phó Lan Thanh có chút khó hiểu: “A Vân, nàng mệt mỏi?”

“Đúng là rất mệt.” Nàng móc khăn tay ra lau mồ hôi ở thái dương, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, “Cũng may không xa.”

“Không bằng ta gọi Ninh nhi xách cỗ kiệu từ chân núi lên nhé......”

Nói xong, Phó Lan Thanh xoay người phân phó Ninh nhi, lại bị Tống Vân ngăn lại: “Thôi đi, vậy không bằng ngồi kiệu ngay từ ban đầu, hiện giờ bò hơn phân nửa quãng đường rồi, vẫn là kiên trì một chút đi.”

Phó Lan Thanh chỉ phải đồng ý.

Ai ngờ hai người vừa mới bò đến đỉnh núi, gã sai vặt nhà Phó Lan Thanh mồ hôi đầy đầu mà theo lên, sau khi cùng Phó Lan Thanh nói gì đó, lại thấy Phó Lan Thanh biến sắc: “A Vân, xin lỗi không thể tương bồi. Cửa hàng trong nhà xảy ra vấn đề......”

Tống Vân lười nghe lời giải thích vô dụng của hắn, trực tiếp xua xua tay ý bảo hắn chạy nhanh đi.