Chương 1: Đại nhân nhà ta phong thần tuấn lãng 1

Đại nhân nhà ta phong thần tuấn lãng

“Không giữ phụ đạo!”

Phó Lan Thanh vung ống tay áo, đem cánh tay mà Tống Vân quấn lên hất sang một bên, sắc mặt xanh mét mà rời đi.

Tống Vân nhìn bóng dáng vội vã của Phó Lan Thanh, xoa xoa bàn tay bị đánh đau thở nhẹ: “Không phải là bắt tay sao......”

Đây là năm thứ ba Tống Vân xuyên qua, cha mẹ nàng mở một cửa hàng son phấn, là nữ nhi có chút của cải. Mà Phó Lan Thanh là nhân duyên khi nàng còn nhỏ định ra, hai người đang định sau khi Tống Vân sẽ thành thân, ngày tháng đã định cuối năm nay.

Hôm nay hai người đã hẹn cùng du hồ, nhà đò chở hai người đi vào bên trong tiểu đảo trồng hoa đào, cánh hoa đào hồng nhạt giống như mưa rơi đầy vai Phó Lan Thanh. Hắn dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn lãng, đang kinh doanh một cửa hàng may mặc, làm ăn vô cùng tốt, là thanh niên tài tuấn tiêu chuẩn, hơn nữa đối với Tống Vân ôn nhu săn sóc, khiến người không thể không động tâm.

Tống Vân nhìn dáng vẻ Phó Lan Thanh ngửa đầu đón hoa rơi, đường cong góc cạnh từ cằm tới cổ, mặt mày đoan chính cực kỳ giống người mà nàng đã từng yêu sâu sắc. Tống Vân chỉ cảm thấy trở lại quá khứ, trong lòng nai con chạy loạn, không tự giác mà chạm lên cánh tay hắn.

Nào ngờ Phó Lan Thanh phản ứng kịch liệt như vậy, trực tiếp ném Tống Vân lại bỏ chạy lấy người, để nàng một mình ở bên trong đám nam nữ du hồ cùng xấu hổ vạn phần.

Tống Vân đành phải giơ tay áo lên che khuất dung mạo, vội vàng chạy về trong nhà khóc lóc kể lể với mẫu thân.

Tống mẫu nghe xong chấn động, sắc mặt tái nhợt, vội kéo nàng vào bên trong nhà nói nhỏ.

“Niếp Niếp, làm sao con lỗ mãng như vậy?”

“Mẫu thân, con không biết ngài có ý tứ gì.”

Tống Vân không hiểu ra sao, thấy Tống mẫu kéo cửa phòng ra, thật cẩn thận mà kiểm tra, xác định bốn bề vắng lặng lúc này mới một lần nữa trở lại trong phòng: “Niếp Niếp, dựa theo luật pháp Đại Yên, nam nữ không thể thân mật tiếp xúc ở bất cứ nơi nào. Mấy năm nay con chưa từng ra ngoài đi lại, nương cũng chưa kịp báo cho con, cũng may hôm nay Lan Thanh tránh ra nhanh, bằng không con sẽ phải bị bắt vào ngục giam đó......”

“Làm sao lại như thế?”

Tuy rằng chuyện kỳ lạ này đã có từ xưa nhưng Tống Vân giờ phút này tự mình trải qua vẫn lắp bắp kinh hãi.

“Mẫu thân, cầm tay cũng không thể sao?”

“Dù có chạm vào một chút cũng không thể!”

Tống mẫu sắc mặt thập phần nghiêm túc, tựa hồ muốn nàng nhớ rõ ràng.

“Vậy nếu như trên đường cái không cẩn thận đυ.ng vào thì sao?”

“Nếu có người khác làm chứng, báo cho quan phủ hai người đều là không cẩn thận thì miễn cưỡng không có việc gì. Nhưng nào có người tốt bụng bỏ việc trong tay đi làm chứng cơ chứ?”

Lời nói đến đây, Tống Vân lúc này mới hiểu được vì sao trên đường vô luận loại cửa hàng nào cũng có tiểu nhị là nam hoặc nữ, mà bên trong chợ, đám người đều phân nam trái nữ phải mà đi, khi đó nàng còn tưởng rằng là ngày hội đặc biệt nào đó, không nghĩ tới lại là bởi vì......

“Vậy......” Tống Vân vẫn tò mò: “Nương, vậy con làm sao ra đời?”

Tống mẫu hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này, nhưng nghĩ đến Tống Vân đã sắp cập kê, chỉ phải mơ hồ nói một chút: “Là phụ thân cùng mẫu thân cùng đến địa điểm cho phép tiếp xúc...... Sau khi có con mới có thể rời đi.”

Đem nam nữ nhốt đến khi mang thai...... Này còn không phải là coi như heo mà lai giống hay sao?

Tống Vân chỉ cảm thấy tam quan đã chịu đả kích cực hạn. Mấy năm nay nàng nói dối có bệnh, vẫn luôn ở trong nhà, chỉ vì giảm bớt khϊếp sợ từ sau khi chết xuyên qua, nhưng không nghĩ tới chân chính làm nàng kinh ngạc chính là chuyện này......

Theo sau Tống mẫu ngàn dặn dò vạn dặn dò, sợ con gái bị bỏ tù, Tống Vân qua loa đáp lời, tâm tư lại hoàn toàn không ở trên người mẫu thân.

Phải biết rằng nàng ở hiện đại chính là một người theo chủ nghĩa “Nữ tính cũng có thân thể tự do”, Đại Yên quốc này thì hay rồi, trực tiếp trói buộc cả nam lẫn nữ. Công bằng nhưng thật ra công bằng, làm người cấm dục thành như vậy chẳng phải là muốn mạng người ta? Nghĩ như vậy, nam nữ Đại Yên bản lĩnh thủ da^ʍ đều là lô hỏa thuần thanh(đạt trình độ điêu luyện) ư......

“Mẫu thân, vây nếu là ở trong nhà mình...... làm sao có người khác biết được?”

“Quan phủ vì bảo đảm không ai dám xúc phạm điển luật, chọc đến Hình Bộ đại nhân......” Tống mẫu thật cẩn thận mà nhìn ra cửa sổ, xác định không ai nghe lén mới nói: “Bởi vậy đưa ra giá tiền cực cao đối với người báo......”

Thấy nữ nhi vẫn là vẻ mặt phẫn uất, Tống mẫu xoa đầu con gái, ôn nhu nói: “Niếp Niếp ngoan, chớ có nghĩ, tóm lại phải nhớ kỹ lời mẫu thân nói.”

Tống Vân chỉ phải nhịn xuống một bụng nghi vấn, ngoan ngoãn nằm trên đệm giường, trong ánh mắt yêu thương của mẫu thân đi vào giấc ngủ.