Lời này coi như đã chọc vào ổ ong vò vẽ, mẹ Ngụy luôn cảm thấy con gái mình xinh đẹp, lại tốt nghiệp cấp ba, sau này chắc chắn có thể gả vào thành phố sống sung sướиɠ, bây giờ nghe con dâu rủa Ngụy Huyên như vậy, bốp một tiếng bỏ bát đang bưng trong tay xuống, đập bàn quát: “Chỉ có cô lắm lời, ai dám nói, xem bà đây có xé miệng nó ra không. Cô quản mình là được rồi, con gái nhà tôi xinh đẹp như vậy, còn sợ không gả đi được sao, nếu để tôi nghe thấy cô ở bên ngoài nói nhăng nói cuội, tôi bảo thằng hai li dị cô.”
Lời này dọa Ngụy Huyên không chút đề phòng ở bên cạnh một phen, chị dâu hai lại có thể mặt không biến sắc, còn định trả treo lại, bị anh hai Ngụy nhanh chóng kéo tay áo: “Được rồi, không biết ăn nói thì bớt nói lại.”
Chị dâu hai trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ chồng mình tức giận, thấy sắc mặt của anh hai Ngụy sầm lại, lúc này chị ta mới không cam lòng nuốt xuống lời đã tới bên miệng.
Ngụy Huyên thấy vậy cũng hơi ngại, nếu không phải vì cô dậy muộn cũng sẽ không dẫn tới cảnh mẹ chồng con dâu chửi mắng này, nhưng nhìn thấy người khác đều có dáng vẻ đã quá quen, cô cũng ngoan ngoãn ngậm miệng im lặng, sợ mình nói năng bất cẩn sẽ bại lộ.
Cho tới khi mẹ Ngụy nói “ăn cơm”, mọi người mới lần lượt ngồi vào bàn.
*
Cả gia đình bao gồm hai đứa con trai của nhà anh cả Ngụy, một trai một gái của nhà anh hai Ngụy, tổng cộng mười bốn người ngồi kín cái bàn.
Trên bàn đặt tổng cộng mười ba cái đĩa, một đĩa cháo ngô, một đĩa đậu đũa hầm khoai tây, một đĩa dưa trộn, đều là mấy món không có chút dầu nào.
Trong ký ức, thế này vẫn được coi là tốt rồi, dù sao thì ít nhất có thể ăn được tám phần no vào mùa nông vụ, tới tới mùa đông, khi không có việc gì làm, sẽ không còn tốt như bây giờ nữa.
Ngụy Huyên thầm thở dài trong lòng, xem ra hai kiếp của cô đều không có phúc ăn gì.
Mẹ Ngụy nắm quyền chia cơm trong nhà, đàn ông làm việc nặng, được chia nhiều nhất, mẹ Ngụy cầm muôi lớn múc ra phần đặc nhất từ bên dưới, mỗi người đều được chia một bát cháo ngô.
Ngoài bốn đứa trẻ, những người còn lại đều là gần nửa bát, bọn trẻ ít hơn một chút, một đứa cho nửa muôi là được rồi.
Ngụy Huyên nhìn nửa bát cháo ngô trước mặt mình, đoán chừng đi vệ sinh xong sẽ không còn cái gì nữa.
Mẹ Ngụy chia cơm xong, quay đầu thấy con gái đang nhìn bát ngẩn người, tưởng cô không có khẩu vị ăn, quay đầu hỏi con dâu cả: “Mẹ bảo con hấp trứng đã hấp chưa?”
Chị dâu cả vội vàng đặt bát đũa xuống đứng dậy: “Hấp rồi, hấp rồi, ở nhà bếp, con đi bưng tới ngay.”
Đợi chị dâu cả bưng hai bát trứng hấp, mẹ Ngụy lấy một bát đặt trước mặt Ngụy Huyên, bát còn lại đưa cho chị dâu ba, chị dâu ba không dám tin vươn tay đón lấy: “Mẹ, còn có phần của con sao.”
“Sao, không muốn ăn à?” Mẹ Ngụy làm ra vẻ muốn thu tay lại.
“Muốn ăn muốn ăn, cảm ơn mẹ.” Chị dâu ba vội vàng nhận lấy rồi thu tay về, cũng mặc kệ nóng, múc lên muốn đưa tới miệng, sợ mẹ chồng đổi ý.
“Hừ.” Mẹ Ngụy rất khinh thường dáng vẻ không phóng khoáng đó của chị ấy, sắc mặt khó coi ngồi xuống, lúc này mới dịu giọng nói với con gái bên cạnh: “Hôm nay con không khỏe, mau ăn nhiều một chút bồi bổ.”
Câu nói này cũng là cố ý nói cho người khác trên bàn ăn nghe, ý là đừng nhìn chằm chằm bát trứng hấp này, Ngụy Huyên bị ốm nên mới có ngoại lệ, còn phần của chị dâu ba mọi người đều biết, là vì chị ấy mang thai.
Quả nhiên, chị dâu hai vốn còn muốn nói gì đó nghe vậy chỉ bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu hai câu cũng không nói thêm gì khó nghe nữa.
Ngụy Huyên nhìn bát trứng hấp trước mắt này, trong lòng rất cảm động, nhưng nếu để người khác nhìn cô quang minh chính đại được ưu ái, da mặt của cô thực sự không dày như vậy, thế là cô bưng bát trứng lên, nhanh chóng móc một muôi vào trong bát của cha mẹ Ngụy, còn lại cho hai đứa trẻ nhỏ nhất mỗi đứa một muôi nhỏ, chỉ lưu lại cho mình một chút ít, cũng chỉ đủ nếm thử vị.
Cha mẹ Ngụy thấy con gái hiểu chuyện như vậy, vui mừng cười, cũng không từ chối phần hiếu thảo này, chỉ quay mặt quở trách con trai và con dâu vài câu.