Chương 2: Tranh Cãi, Ngụy Huyên Trọng Sinh 2

Từ trong ký ức có thể nhìn ra, đây chắc là kiểu Trung Quốc của năm 60 70 ở kiếp trước của cô, trước đây cô cũng từng nghe viện trưởng Viên nói về thời kỳ này, cuộc sống mười năm này không dễ dàng, đối với người bình thường mà nói, có thể ăn no mặc ấm cũng là một chuyện rất đòi hỏi, mà cô cũng đã ấn chứng cách nói này từ trong ký ức của nguyên chủ.

Bây giờ vị trí cô đang ở là một nơi gọi là đội sản xuất Đại Liên Hoa, gia đình chỉ là một gia đình nông dân bình thường, ngoài cha mẹ, còn có ba người anh trai, bên dưới có một đứa em trai.

Cô là đứa con gái duy nhất trong nhà, cũng được coi là được yêu chiều, ít nhất ở thời trọng nam khinh nữ phổ biến này, gia đình cho cô học tới cấp ba.

Hơn nữa còn là trong tình huống nguyên chủ học hành không được giỏi giang lắm, nói là học, thực ra chỉ là cái cớ trốn làm nông.

Còn không đợi Ngụy Huyên tiếp tục nghĩ tiếp theo phải sống ở đây như thế nào, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra một tiếng két, Ngụy Huyên vội vàng nhắm mắt lại.

Người tới là mẹ Ngụy, sau khi bà ấy tan làm, nhớ tới buổi sáng con gái nói cơ thể không khỏe, bèn muốn tới xem thử bây giờ cô như thế nào.

Đẩy cửa ra thấy con gái còn nằm trên giường, bà rón rén đi tới bên giường vươn tay ra sờ đầu của Ngụy Huyên, đoán chừng là không cảm thấy được bất thường gì, lúc này bà mới lay Ngụy Huyên: “Con gái, tỉnh dậy, dậy ăn cơm.”

Ngụy Huyên giả vờ vừa mới tỉnh ngủ, dụi mắt ngồi dậy, dựa theo ký ức gọi một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ Ngụy mỉm cười với đứa con gái út như hoa như ngọc trước mắt này: “Ừm, đừng ngủ nữa, ngủ nữa các chị dâu của con lại chỉ trích sau lưng con, mau dậy thôi, mẹ đặc biệt bảo chị dâu của con hấp cho con một bát trứng ăn.”

Nói xong, bà lại vươn tay đưa quần áo bên cạnh cho Ngụy Huyên, thấy cô bắt đầu cởϊ qυầи áo, lại dặn dò cô vài câu, lúc này bà mới đứa dậy ra ngoài.



Ngụy Huyên thì vừa thay quần áo vừa nghĩ tới lời mẹ Ngụy nói vừa nãy, nguyên chủ có ba người chị dâu, chị dâu cả nghe lời nhất, cho nên được lòng mẹ Ngụy nhất, ngay cả Ngụy Huyên cũng thích người chị dâu này nhất.

Bởi vì mỗi lần mẹ Ngụy thiên vị Ngụy Huyên, chỉ có chị dâu lớn sẽ không biểu hiện ra bất mãn, ít nhất ngoài mặt là như vậy.

Còn hai chị dâu khác, chị dâu hai thích so đo nhất, cả ngày bới vết tìm sâu, sợ nhà mình bị thiệt. Mà chị dâu ba mới vừa gả vào nửa năm, Ngụy Huyên học cấp ba ở trường, cho nên bình thường không ở chung nhiều nên không có ấn tượng sâu sắc gì, nhưng người mà mẹ Ngụy không hài lòng nhất chính là đứa con dâu này, từng lải nhải vài lần trước mặt nguyên chủ, kéo theo nguyên chủ cũng có cái nhìn phiến diện với chị ấy.

Chủ yếu là chị dâu này không phải người mẹ Ngụy ưng ý, là người anh ba của Ngụy Huyên thích sống chết đòi cưới, mẹ Ngụy chê nhà chị ba nghèo, cho nên rất coi thường đứa con dâu này.

Mặc xong quần áo đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành, Ngụy Huyên cảm nhận được sự nhẹ nhàng của cơ thể, khoan khoái vươn vai, quả nhiên cơ thể mới là tiền vốn của cách mạng.

Còn chưa kịp cảm thán thêm vài câu, ở gần đó đã truyền tới một tiếng trào phúng đanh đá: “Ây yo, chưa thấy con gái nhà nào lười tới như vậy, ngủ tới trưa, mọi người đều tan làm mới dậy.”

Nụ cười của Ngụy Huyên còn chưa kịp thu về, cứ cứng trên mặt như vậy, đối mặt với cảnh tượng thế này, nếu là nguyên chủ chắc chắn sẽ châm chọc ngược lại ngay, nhưng đổi lại là Ngụy Huyên còn chưa tu thành chánh quả, đặc biệt là mình còn là bên đuối lý, mặt lập tức đỏ bừng lên.

Còn chưa kịp nghĩ xong nên ứng đáp như thế nào, mẹ Ngụy bên này đã giúp cô đáp lại: “Con gái tôi ngủ cô cũng muốn quản, nhà này bây giờ là cô làm chủ sao, một đứa làm chị dâu như cô không biết quan tâm tới em chồng một chút, chỉ biết ở đây gây rối vô lý, thứ hạn hẹp, còn không mau vào bếp phụ giúp, lười nhác là giỏi.”

Chị dâu hai có lý không sợ mẹ chồng, lập tức phản công: “Mẹ, con cũng là vì tốt cho em nó, nhìn thấy đã tới tuổi nói chồng rồi, nếu danh tiếng như vậy truyền ra ngoài, chậc chậc, sẽ bị người ta nói đó.”