“Xì.” Chị Hồng không nhịn được cười nói: “Đồng chí Ngụy Huyên, trông chị dữ lắm sao? Em không cần nghiêm túc như thế, thả lỏng chút đi, công việc của chúng ta cũng không khó, chỉ cần người ta muốn mua đồ thì em lấy tiền rồi đưa đồ cho người khác là xong, chỉ cần chú ý không lấy sai tiền là được.”
Ngụy Huyên vỗ nhẹ trán mình, xấu hổ cười cười: “Dạ em biết rồi chị Hồng, ngày đầu tiên đi làm nên em hơi căng thẳng.” Cũng may chị Hồng trông có vẻ là một người hiền lành.
“Không có gì.” Chị Hồng cực kỳ thông cảm, không quá để ý nói: “Lúc mới bắt đầu chị cũng như thế, chờ thời gian dài rồi em sẽ biết, rất đơn giản, chỉ có sáng sớm bận rộn thôi, phần lớn thời gian đều rất rảnh.”
Trong lúc trò chuyện thì có khách hàng bước vào, chị Hồng được phân công quản lý khu vực thức ăn, cực kỳ bận rộn, mãi đến hơn mười giờ, bán gần hết đồ đạc rồi mới rảnh tay.
Buổi trưa chị Hồng dẫn theo Ngụy Huyên đi đến nhà ăn của đơn vị ăn cơm, Ngụy Huyên cảm thấy thức ăn của đơn vị nấu cũng rất ngon, lại còn rẻ, buổi trưa cô gọi một món mặn, một món thịt và một cái màn thầu, tổng cộng tốn không đến ba xu.
Tiền lương một tháng của cô là hai mươi bốn đồng, cộng thêm một ít phiếu thì khoảng gần ba mươi, có thể ăn nỗi. Cô quyết định sau này đều ăn trưa ở trong nhà ăn, vừa gọn gàng lại rẻ.
Buổi chiều thật sự đúng như những gì chị Hồng nói, một lúc lâu mới có một người đến, rảnh rỗi vô cùng, phần lớn thời gian đều đang nói chuyện, chị Hồng còn lấy len ra để Ngụy Huyên đan giúp.
“Chị Hồng, còn sớm thế này mà chị đã bắt đầu đan áo len rồi sao?”
Chị Hồng nghe thế cười nói: “Em còn nhỏ không hiểu, đừng có thấy bây giờ còn lâu mới mùa đông, nhưng mà nhà chị có già có trẻ, còn cả đồn việc, chỉ có thể tranh thủ lúc đi làm rảnh rỗi lấy ra đan một lúc, bây giờ mà không đan thì chờ đến khi muốn mặc sẽ không còn kịp nữa. Đúng rồi, em có bạn trai chưa?”
“Em đã kết hôn rồi, chị Hồng.”
Chị Hồng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng dù sao chỉ vừa mới quen nhau, không tiện hỏi quá tường tận, chỉ là nói: “Chị không nhận ra luôn đó, em kết hôn sớm thật.”
Ngụy Huyên cũng chỉ nhìn cô ấy cười cười, lại nhìn len trong tay, cẩn thận suy nghĩ. Cô cũng biết đan len, không chỉ áo lông, đến cả bao tay hoặc vớ cô cũng biết đan, nếu không cô cũng mua ít len về gϊếŧ thời gian nhỉ? Nếu không suốt buổi chiều đều lãng phí ở chỗ này, thật sự rất chán.
Nghĩ là làm, trưa hôm đó, cô lập tức đặt hàng một ít len trong tiệm.
Nếu không thì sao ai cũng nói công việc ở cung tiêu xã là công việc béo bở chữ, tất cả vật tư đều có thể ưu tiên tranh mua trước, còn có thể mua mấy món hàng lỗi với giá rẻ nữa.
Không đến mấy ngày, Ngụy Huyên đã lấy được hàng, màu xám và màu đỏ, hai màu đều rất sáng, cô rất hài lòng.
Đương nhiên len cô mua là len tốt loại thuần lông, không phải cái loại sợi acrylic, giá cả cũng đắt hơn nhiều.
Hai cân len cộng lại giá còn cao hơn tiền lương một tháng của cô, may mà cô chỉ muốn dệt hai cái áo dệt kim hở cổ, lại dùng len sợi nhỏ, nếu dùng len sợi to, hai cân cũng chỉ đủ để dệt một bộ quần áo, nếu khổ người cao như Tưởng Triệt thì còn phải hơn hai cân.
Mang theo hai cân len về nhà, Ngụy Huyên bắt đầu làm việc, hôm nay đến lượt chị dâu Tưởng nấu cơm, cô không cần đi ra ngoài chướng mắt cô ta.
Ngụy Huyên dự tính quyết định dùng đan mũi lên mũi xuống để dệt, chỉ là lúc dệt phải để ý đan chặt một ít, như vậy áo dệt kim hở cổ khi đan thành mới có hình.
Lúc Tưởng Triệt quay về, không thấy Ngụy Huyên ở trong phòng khách, đi vào phòng mới phát hiện cô đang trốn trong phòng dệt áo lông, cực kỳ có hứng thú nhích lại gần quan sát: “Có phần của anh không?”
“Không có.” Ngụy Huyên không thèm ngẩng đầu nói.
“Nè, đừng có nhỏ mọn thế mà, còn có cả đống len kia kìa.”