Chương 24: Dệt Áo Len 1

Hiện tại Ngụy Huyên đã miễn dịch với việc Tưởng Triệt có thể tự biên tự diễn ở khắp mọi nơi, lấy được câu trả lời mà cô muốn, cô lập tức không có hứng thú hỏi thăm tiếp nữa, tự động che chắn những lời còn sót lại của Tưởng Triệt, bình tĩnh mặc một cái áo khoác mỏng lên.

Còn chưa đến tháng chín, cô ở trong phòng nhưng lại cảm thấy có hơi lạnh, xem ra đã đến lúc phải tranh thủ thời gian làm vài bộ quần áo mùa thu.

Tưởng Triệt thấy anh nói một lúc lâu, vậy mà vợ lại không có bất cứ phản ứng nào với anh, ngẩng đầu lên xem, hay lắm, không biết tâm trí cô đã bay đến phương trời xa nào, lập tức khó chịu ngồi dậy kéo cánh tay cô: “Em nghĩ cái gì đó? Anh nói nửa ngày trời mà em không có phản ứng gì hết sao? Ít nhiều gì anh cũng tự dựa vào thực lực của bản thân tìm được công việc, có khen thưởng gì không?”

Ngụy Huyên: ...

Anh là con nít à, làm được chuyện gì còn đòi người khác khen!

Nhưng đương nhiên không thể nói thẳng với Tưởng Triệt như thế, nếu nói anh sẽ nổi giận ngay, Ngụy Huyên đành phải dỗ dành nói: “Được rồi được rồi được rồi, vậy anh buông tay em ra trước, buổi tối em làm đồ ăn ngon cho anh được không?”

“Không được, cơm chiều không phải chỉ nấu cho một mình anh, cả nhà đều ăn được, đừng hòng dùng chuyện này để lấy lệ với anh.”

Ngụy Huyên bị anh kéo chặt cánh tay, tư thế cực kỳ mất tự nhiên, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, bất đắc dĩ nói: “Vậy anh nói coi phải làm thế nào anh mới hài lòng.”

“Cái gì đều được đúng không? Vậy anh đưa ra yêu cầu đó nha?”

Ngụy Huyên mất kiên nhẫn nói: “Ừ, em nói, anh mau buông tay em ra.”

Tưởng Triệt không khó xử cô nữa, buông tay cô ra, cười hì hì đứng lên nói nhỏ gì đó vào tai cô, làm Ngụy Huyên xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, nổi giận cầm lấy gối định đập lên người anh.

Tưởng Triệt cười né tránh: “Sao em nói chuyện không giữ lời gì hết vậy, rõ ràng lúc nãy em đã đồng ý rồi mà.”

“Em đâu có ngờ anh vô sỉ như thế.”



Vợ chồng son ở trong phòng đùa giỡn một lúc lâu mới đi vào phòng bếp nấu cơm chiều.

Chị dâu Tưởng về đến nhà thấy hai người còn dính lấy nhau, hừ lạnh bĩu môi quay về phòng.

Dù sao hôm nay có người làm việc, cô ta có thể nghỉ ngơi.

Vì muốn chúc mừng hai người bọn họ tìm được công việc, hôm nay Ngụy Huyên nấu cơm chiều rất phong phú, đặc biệt là món thịt chiên nước sốt kia, vị chua ngọt không chỉ làm hai người cháu trai cháu gái thích mà đến cả mẹ Tưởng cũng khen ngợi liên tục.

Còn ba người đàn ông lại càng thích gà xào khoai tây hơn, gà là con gà mà hôm qua cô mang từ nhà mẹ về, thịt rất non, khoai tây cũng được cô nấu đều mềm nhưng không nát, cực kỳ ngon miệng, nhiều người còn thích nó hơn cả thịt.

Mọi người ăn bữa cơm này cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, ăn xong cháu gái còn liếʍ môi, vừa nhớ lại mùi vị món ngon vừa mở miệng nói: “Thím ơi, thím nấu cơm ngon hơn mẹ của con rất nhiều, nếu sau này thím nấu cơm luôn thì tốt biết bao, con chắc chắn có thể ăn nhiều hơn nữa.”

“Ăn nhiều con không sợ béo sao?”

Vốn chỉ là lời nói vô tình của một đứa trẻ, cười cười rồi cũng bỏ qua, nhưng Ngụy Huyên rõ ràng thấy chị cả Tưởng rất không vui, mặt xụ xuống

Cô cũng không thèm để ý, dù sao mẹ chồng không thể nào để một mình cô ôm hết việc trong phòng bếp, hai người mỗi người một ngày, công bằng, còn chuyện người khác thích thì cô không thể khống chế được.

Ngay hôm sau, Ngụy Huyên lập tức mở ra hành trình đi làm lần đầu tiên trong cuộc đời mình. Trải nghiệm này còn khá mới lạ.

Ngày đầu tiên đi làm, chủ nhiệm bảo cô đi theo sau những người khác học hỏi kinh nghiệm trước, người hướng dẫn cô được mọi người gọi là chị Hồng, Ngụy Huyên cũng gọi theo.

“Chị Hồng, nếu chị thấy em có chỗ nào làm không đúng thì cứ việc nói, em nhất định sẽ học tập chăm chỉ, cố gắng không gây phiền phức gì cho chị.”