Vân Cung vốn rất yêu
thích hoa đào nên xung quanh Nguyệt Minh các của hắn chính là một rừng
đào bao phủ. Hương hoa thanh mát, dịu nhẹ bay trong gió, đôi chim sải
cánh bay lượn hót ríu rít không ngừng. Đích thực là một địa phương thích hợp để thưởng hoa đối ẩm.
Vân Cung đang ngồi trong gian nhà
trúc thưởng trà. Thanh y phiêu dật như trích tiên, mái tóc đen bóng tựa
như thác mà buông lỏng. Dùng tay chọt chọt cái chuông nhỏ trên mặt bàn,
khóe mắt hắn nhiều thêm một phần tiếu ý.
Vân Cung thật sự rất kinh hỷ. Cái chuông nhỏ này từ hôm đó không biết làm thế nào mà bám theo hắn:
“Chủ nhân…”
Hình như cái chuông nhỏ mới tập hóa thành hình không lâu, Vân Cung không
chịu nổi sờ sờ cái mông nhỏ lộ ra ngoài của nó. Thật mịn!
“Hỗn đản” cái chuông nhỏ tức khắc che lại mông nhỏ của mình. Chủ nhân không lẽ là bị luyến đồng sao? QAQ
Mặc dù cái chuông này có hơi ngốc một tý, thích bán manh cũng thực
thích làm nũng. Nhưng nói gì đi chăng nữa thì nam chính, nam phản diện…. hắn cũng đã có một con pet rồi đó. (≖‿≖✧)
“Sư phụ” giọng nam
lạnh lùng, cương nghị vang lên. Bạch Hàn Sâm một thân hắc y sạch sẽ bước vào, lại quét mắt nhìn khắp gian phòng một lượt, đáy mắt y bỗng xẹt qua một hàn quang khó phát hiện.
Vân Cung nhìn nhìn nhị đồ đệ, lại
tiếp tục sự nghiệp chơi đùa chuông nhỏ. Hai người chẳng nói với nhau câu nào, nhưng Bạch Hàn Sâm vẫn rất hiểu ý mà vòng ra phía sau Vân Cung.
Hơi hơi ngửa đầu ra sau một tý Vân Cung tùy ý để Bạch Hàn Sâm búi tóc.
Không phải hắn lười mà căn bản là Vân Cung không biết búi tóc. Từ hồi xuyên
đến thế giới này, mái tóc dài này luôn đem đến cho hắn thật nhiều phiền
não. Nhiều lúc Vân Cung chỉ dùng sợi dây quấn đại, hoặc tùy ý buông
lỏng. Điều này có lẽ thực không phải phép ở thế giới này.
Nhưng
bây giờ có đồ đệ nguyện ý làm thay hắn, Vân Cung quả thực không từ chối. Với lại, tay nghề của y cũng rất tốt, không có gì để bắt bẻ.
Dùng sợi dây cùng màu với xiêm y, Bạch Hàn Sâm thoáng chốc đã búi một
đầu tóc dài của Vân Cung lên gọn ngàng. Xúc cảm trên tay thật mềm mại,
Bạch Hàn Sâm còn thoáng ngửi thấy mùi bồ kết trên đầu Vân Cung.
“Khụ… khụ” Vân Cung giả bộ ho khan mấy cái. Nam chính buộc tóc xong rồi
còn không mau thả hắn ra, cứ ngồi dùng ngón tay vẽ loạn như vậy Vân Cung có điểm hold không nổi.
Luyến tiết thả ra, Bạch Hàn Sâm khôi phục dáng vẻ lạnh lùng nhưng cung kính: “Sư phụ xa phu đã gần đến rồi”
Vân Cung lúc này mới sực nhớ ra, hắn đã đáp ứng Nhiên Nhiên đi hội hoa đăng rồi a: “Ngươi đi chuẩn bị trước đi”
Bạch Hàn Sâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trước khi đi y còn không quên nhìn cái chuông nhỏ trong lòng Vân Cung rồi mới ly khai.
Cái chuông nhỏ trong vô thức cảm thấy bản thân lành lạnh, mặc dù nó vốn được đúc từ Băng Ti Tầm vạn năm. Được rồi! Sao tui luôn cảm thấy đồ đệ
của chủ nhân thật đáng sợ. Ụ_Ụ
Thành Bình An nhà nhà đều bắt đầu đốt đèn. Đường phố được quét tước sạch sẽ khắp nơi đều treo lên đèn
l*иg ngũ sắc. Thình thoảng còn có một vài đạo binh lính ngẫu nhiên đi
tuần tra, an ninh phải nói là chặt chẽ vô cùng.
“Oa.. nơi này
thật là đẹp” một nam nhân trẻ tuổi vận bạch y không khỏi cảm thán. Nam
nhân dường như mới mười lăm gương mặt thanh tú khi y cười đôi mắt lại
không nhịn được cong cong lại thành hình bán nguyệt xinh đẹp. Đối lập
với nam tử nọ chính là bạch y nam tử lạnh lùng, gương mặt có phần đạm
mạt đứng đằng sau. Bọn họ không ai khác chính là Vân Nhiên cùng Vân
Cung.
Khó khăn lắm Vân Cung mới cắt đuôi được hai tên đồ đệ bám người, bây giờ hắn phải hảo hảo hưởng thụ mới được.
Vân Cung chọn một nhã gian ngoài trời của một khách điếm ven đường, vị
trí ngồi rất tốt có thể nhìn rõ bao quát toàn bộ khung cảnh thành Bình
An. Đầu ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, hắn nhìn khung cảnh xa hoa tráng lệ phía dưới không khỏi trong lòng một trận cảm thán.
Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu Vân Cung khi mới viết tiểu thuyết tiên hiệp ngựa đực văn, hắn cũng rất ít khi đề cập đến bối cảnh Huyền Thiên đế quốc
này. Bởi vì khi đó hắn nghĩ đơn giản chính là người giang hồ ít nhiều
cũng không thích chung đυ.ng với người hoàng thất đi.
Bây giờ bản thân tự mình trải nghiệm, phải nói là có cảm giác rất khác biệt.
Huyền Thiên đế quốc có một định luật rất rõ ràng, phàm chỉ những ngày
trọng đại thì mới được phép tổ chức hội hoa đăng để bày tỏ. Tỉ như đại
hôn của vua cũng chỉ có một lần trong đời, nay Thiên Thành đế chỉ vì đón cửu công chúa Hoàng Thiên Nguyệt về cung mà phá lệ tổ chức hội hoa
đăng, điều này trước giờ là chưa có trong tiền lệ lịch sử hình thành
thiên triều. Có thể nói rằng vị cửu công chúa này rất được Thiên đế sủng ái.
Tiền đồ sau này của cửu công chúa Hoàng Thiên Nguyệt phải
nói là vô cùng rộng mở. Bất quá, nàng ta lại vì nam phản diện từ bỏ hết
thảy. ╮(╯▽╰)╭
Thế tại sao lại là nam phản diện? (´⊙ω⊙`)
Hỏi thừa… nam chính có lão bà thì nam phản diện tất nhiên cũng phải có
lão bà ╮(╯_╰)╭.Thân là một tác giả tận tâm Vân Cung đã suy nghĩ nát óc
tạo ra một nhân vật nữ có bối cảnh gia thế lớn để cùng boss phản diện
đấu lại nam chính.
Hoàng Thiên Nguyệt chính là một cái hoàn hảo nữ
nhân. Muốn mông có mông, muốn ngực có ngực điện nước phải nói đầy đủ vô
cùng. Tất nhiên chỉ với những thứ đó thì không thể đấu lại nam chính,
nên Hoàng Thiên Nguyệt còn giỏi ám khí, độc dược,…
Chỉ là có điều…
….
Hoàng Thiên Nguyệt chính là một cái xuyên không giả!! (╥﹏╥)
TruyenHD_________
“Đoàng… đoàng” tiếng pháo nổ vang khắp đường cái rộn rã của thành An
Lạc, kéo theo đó là vô số âm thanh kèn trống khác vang lên. Một đội kỵ
binh gồm mấy trăm người đang cùng nhau hộ giá một cổ kiệu về kinh thành. Đứng đầu đoàn người chính là đại tướng quân Cổ Lạc Thành, mới ba mươi
mà đã được mệnh danh là chiến vương của Huyền Thiên đế quốc. Có thể cho
thấy quy mô của cuộc hộ tống lần này vô cùng quan trọng.
Cỗ kiệu toàn bộ được làm bằng gỗ trắc thượng hạng xung quanh nạm đầy châu báu,
vàng ngọc. Trên nóc đỉnh kiệu còn mơ hồ có thể thấy được chạm khắc long
phụng bằng vàng ròng. Màn xa đỏ thắm nhẹ nhàng vén lên:
“Công chúa” Lưu ma ma ở bên ngoài kiệu cung kính hô nhẹ.
Nữ nhân ngồi trong kiệu vận hoàng y rực rỡ, đầu cài trâm bích ngọc như
làm tôn thêm một đầu tóc đen mềm mại suông mượt của nàng ta. Môi đỏ như
son, làn da trắng mịn như trứng gà bóc đích thực là một tuyệt thế mỹ
nhân. Hoàng Thiên Nguyệt “lần nữa” mở mắt ra, đôi con ngươi đen nhánh
sắc sảo tựa như đem người hút vào trong, nàng nhấp nháy đôi môi đỏ mọng: “Đã biết”
Trong lòng nàng thực sự rất rối loạn, nắm chặt đôi tay trắng noãn đến nỗi lộ ra cả khớp xương nho nhỏ.
Hoàng Thiên Nguyệt nàng thế nhưng lần nữa sống lại.
Tác giả: Cái tay hay viết bậy. Giờ con bánh bèo mới xuất hiện còn nguy hiểm hơn mình.