Chương 9: Hoàng Triều Có Biến!

Tần Thiên lên ngựa hồi phủ. Cô không dám ở lại dùng bữa cùng Hoàng thượng, vì có lẽ trí não của nguyên chủ nhắc nhở còn người đợi ở nhà. Tần Thiên xuống ngựa, tự mình tản bộ về tới khu vực nhà ăn. Qủa nhiên bốn người bọn họ đều đang quy tụ cả về chỗ này.

"Ta có làm phiền mọi người không?"

Cô tự tìm lấy một cách ghế, ngồi xuống bàn ăn tự nhiên hết mức có thể bên cạnh Nhược Hinh, nàng ta dừng lại hành động đang làm, cố ý tránh né tiếp xúc. Mà ba người kia dường như hiểu ý cô, tập trung vùi đầu vào ăn nhanh nhất có thể.

"Chủ tử có gì phân phó cho thuộc hạ chăng?"

Nhị đứng dậy, lễ phép hỏi thăm. Mặc dù là đang dở bữa ăn, nhưng mà hắn cũng chỉ là một nô tài thôi, chủ tử là chủ tử.

"Ôi, cũng không có gì, lấy thêm một cái bát, một đôi đũa là được."

Tần Thiên không nói ra chuyện mình từ chối dùng bữa cùng Hoàng thượng, chỉ đơn giản yêu cầu thêm một khẩu phần ăn tại nhà, chắc không sao đâu ha? Bữa ăn nhanh chóng trôi qua trong im lặng, sau cùng, Tần Thiên gọi Nhất đến, phân phó công việc.

"Ngươi ấy, đến thư phòng mài mực trước, một lát nữa ta sẽ tới. Còn nàng, đi theo ta."

Cô để lại đôi mắt đầy ý tứ cho ba nô tài, một thân một mình dắt theo Nhược Hinh tới phòng ngủ, vốn dành cho mẫu thân của nguyên chủ, nhưng đã lâu không dùng tới, vì bà ấy đã mất ba năm trước. Đẩy cánh cửa ra, cô bước vào cùng nàng.

Căn phòng thoạt nhìn rất gọn gàng thoải mái, không khí còn thoang thoảng mùi trúc, cửa sổ bên kia hé mở về khu vực giếng nước. Còn có một cánh cửa riêng, ăn thông sang ngự thư phòng của nguyên chủ.

"Ta đã lệnh cho gia nô mua thêm trang phục, cùng một ít đồ vật về. Nàng... Sẽ thích chứ?"

Tần Thiên căng thẳng hơn bao giờ hết, cả kiếp trước lẫn kiếp này. Thực sự đấy, Nhược Hinh là nữ chủ, nếu nàng ta không bằng lòng là nguy to. Nhưng mà, trong thành ý này có còn chứa cả tâm tư riêng của Tần Thiên nữa.

Nhưng trái với lo lắng hão của cô, nàng ta cảm động tới rơi nước mắt, là bộ dạng hoa lê đái vũ vô cùng kiều diễm, khiến cô phải cực lực kiềm chế lại cảm giác muốn khi dễ nàng ta trong người.

"Còn hơn thế nữa. Ngươi biết không, ta chưa từng được đối đãi như thế này ở Lục gia và Giang gia."

Ánh mắt của Nhược Hinh sâu thẳm như màn đêm, tựa như đang nhớ về một thời xa xăm. Một đốm lửa nho nhỏ được thắp lên, như ánh đèn dầu le lói.

"Đây không phải là mơ đâu, tin vào ta một chút."

Nhược Hinh quay sang nhìn cô, trong mắt ánh lên tia tin tưởng tuyệt đối. Tần Thiên chợt cảm thấy không nhẫn tâm đánh lừa cảm xúc của nàng, nhưng nó nhanh chóng bị cô gạt bỏ.

Nhược Hinh chậm rãi mở miệng, mong chờ: "Những lời này là thật ư?"

Rốt cuộc, cô thở dài một tiếng: "Đúng vậy."

"Ái khanh! Ái khanh! Tần Thiên!"

Cô chợt bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ, là thần ngu muội! Bệ hạ có gì muốn phân phó cho vi thần?"

Khải đế thở phào nhẹ nhõm, trên long sàng, mặc dù đang nhiễm phong hàn, nhưng ông ấy vẫn rất mực oai nghiêm. Cười nhạt, ông ấy nói:

"Các khanh lui xuống hết cho trẫm! Riêng Trấn Quốc đại tướng quân ở lại. Ta cùng ngài có chuyện riêng cần bàn."

Người cuối cùng bước ra ngoài chính là Thái sư, ông ấy để lại một đôi mắt thâm thúy với Tần Thiên.

"Không cần đa lễ. Những lời khanh nói là sự thật chứ?"

Khải đế cúi đầu vuốt chòm râu dài của mình, nhắc lại câu hỏi một lần nữa với cô. Tần Thiên vội vã cúi đầu biện minh:

"Tâu bệ hạ, là sự thật. Thần đã cho do thám hết tất cả các nhân khẩu của hắn, và đây là toàn bộ ghi chép cho chính hắn viết ra. Bệ hạ, Thái tử có âm mưu tạo phản, nên gϊếŧ đi để trừ hậu họa. Nhưng mà, Thái sư thì không liên quan đến chuyện này. Thái tử từ lâu đã gửi mật thư qua lại với hắn, bàn kế hoạch tạo phản. Thần có vật chứng rõ ràng. Vả lại, thần cảm thấy Ngũ hoàng tử là người chính trực, có chí khí, rất giống người khi còn trẻ, đáng lẽ nên ủng hộ Ngũ hoàng tử làm Thái tử mới phải."

Khải đế cảm thấy Tần Thiên thập phần giống Tần Hổ năm đó cầu xin tiên đế lập ông làm Thái tử mà không màng tới miệng lưỡi thế gian, không quan ngại bất cứ thứ gì. Hoài niệm, ông lên tiếng:

"Vậy ta không đủ nhẫn tâm để gϊếŧ đứa con máu mủ ruột thịt của mình, khanh có kế gì chăng?"

Cô cười thầm trong bụng, quyết tâm lật tẩy sự thối nát của truyện ra ngoài:

"Tâu bệ hạ, Thái tử không phải con ruột của ngài. Vi thần có nhân chứng, mong bệ hạ anh minh xem xét kĩ càng."

Mặt Khải đế biến sắc không còn giọt máu, ông lạnh giọng:

"Hỗn xược! Nào có cái lẽ ấy, ngươi nói như vậy lẽ nào đứa con mà Hoàng hậu sinh ra không phải của trẫm?!"

Ông tức thì tức giận, lẽ nào lại có chuyện hoang đường như vậy. Hoàng hậu chỉ có thể qua lại với ông, thì đứa con đó có thể là của ai?

"Tâu bệ hạ, hãy để thần mang người ấy vào đã, rồi nói sau cũng không muộn."

Tần Thiên lệnh cho mang người ấy vào, Khải đế nheo mắt, người này rất quen. Rồi ông trợn trừng, đây là...

"Đây là bà đỡ của Hoàng hậu năm đó. Bà ấy đã thú nhận tất cả sự thật với vi thần."

Bà đỡ tiến lên phía trước, run run nói: "Tâu bệ hạ, năm đó Hoàng hậu hạ sinh công chúa chứ không phải hoàng tử. Thái tử bây giờ của ngài được lấy về từ một trại trẻ mồ côi."

"Là sự thật ư?"

Khải đế bàng hoàng, đứa con mà ông luôn cưng chiều bấy lâu nay lại không phải con ruột, còn có gì đau hơn. Còn công chúa! Vị công chúa duy nhất của ông! Cô ấy đang ở đâu, nếu năm đó công chúa được ở lại, chắc giờ cũng phải mười tuổi!

Ôm lấy đầu, ông lo lắng nhìn Tần Thiên, mắt ánh lên tia hi vọng sau cuối: "Ái khanh! Công chúa của trẫm..."

Tần Thiên cung kính nói: "Tâu hoàng thượng, năm đó bà đỡ đặt công chúa trước cổng của Trấn Quốc tướng quân phủ. Thần vì sợ công chúa bị làm hại, đã mang cô ấy về Thẩm Đông giao cho thuộc hạ thân tín. Nếu ngài nóng lòng muốn gặp công chúa, thần có thể gửi một bức thư cho người ấy."

Chợt bên ngoài có một tiếng động lạ lùng, đại tổng quản sợ hãi chạy vào phòng hô to: "Người đâu! Mau hộ giá hoàng thượng!"

Thái tử mắt đỏ lừ, chằm chằm nhìn Khải đế khi bước vào. Vυ"t! Một mũi tên xé gió được bắn ra bởi đội quân đằng sau hắn. Tần Thiên nhanh nhẹn nắm lấy cái gương đồng gần đó, ném về phía Thái tử, đồng thời rút kiếm ra.

"Hừ, kế hoạch ba năm liền của ta bị ngươi phá vỡ rồi. Hôm nay cả hai người đều chết ở đây đi!"

Phốc một tiếng, thân thủ nhanh nhẹn của nguyên chủ bay thẳng về phía Thái tử, hắn ta rút kiếm ra đỡ, rồi xoẹt một tiếng, chân trái của hắn ta bị cắt đứt. Đội quân đằng sau không ai bảo ai hoảng sợ lạnh gáy, Tần Thiên ra đòn lúc nào, còn có người chưa nhìn thấy.

"Đại tổng quản, ta biết ngươi từng là binh sĩ, ngươi có thể bảo hộ hoàng thượng được không?"

Triệu Qúy Bình cười tinh nghịch, lôi ra từ trong vạt áo một con dao nhọn, múa may một đường sáng loáng.

"Có thể."

Tần Thiên đáp lại, không nhìn hắn: "Nhờ ngươi vậy."

Chỉ trong một khắc đồng hồ, khi mà Tần Thiên đã hạ sát của đoàn quân nhỏ lẻ này của Thái tử, thì hộ vệ mới lục tục chạy đến.

Người cô lúc này đẫm máu, đôi đồng tử còn có chút hoang dại. Binh sĩ nhất thời bị dọa sợ không dám động đậy. Thanh đao trong tay cô phảng phất bóng dáng, rồi đột nhiên biến mất.

Phập!

Thanh đao đâm vào người đằng trước một tiếng rất kêu. Hắn ta kêu thảm thiết như một con heo bị chọc tiết. Sau cùng, toàn bộ đoàn quân phản loạn bị thảm sát.

"Tâu bệ hạ, như thế này là không ổn, làm ơn phái một cánh quân tuần tra lại Kinh đô và đại lao. Thần e rằng lần này sự việc không chỉ đơn giản như vậy."

Lúc này Khải đế mới hoàng hồn, trong đêm muộn, kinh thành lại có thêm một trận náo nhiệt. Thái tử không phải con ruột của hoàng đế, dẫn quân tạo phản bị gϊếŧ. Phản tặc Lục gia trốn khỏi đại lao trong đêm. Còn có, Trấn Quốc đại tướng quân có công hộ giá hoàng thượng.

Ánh mắt của Tần Thiên dừng lại đông cứng trong đêm tối, rồi cũng buông xuống nhanh chóng.

"Tâu bệ hạ, lần này cho phép thần không hồi phủ, thần sẽ ở lại hộ giá người đêm nay."