Chương 10: Giao Lại Hổ Phù

Thời gian ở tại phủ không lâu, nhưng cũng đủ làm Tần Thiên ngẩn ngơ. Sau vụ phản loạn của Thái tử, có vẻ như Khải đế không còn được khỏe cho lắm. "Bệ hạ, ngài đừng quá đau buồn. Thái tử còn nhỏ như vậy đã biết cầm kiếm tạo phản, chuyện này e rằng không đơn giản như vậy. Hơn nữa, tên tặc thần kia đã trốn rồi, thần đang cho người truy lùng hắn."

Dưới ánh đèn dầu, con ngươi đỏ thẫm ánh lên chút ánh sáng của Tần Thiên dường như xoa dịu được Khải đế không ít. Đứa con ruột của ông vẫn còn sống, vừa nãy chỉ là một con tu hú chiếm tổ. Nhưng mà, tại sao ông ấy vẫn đau đến lạ thường?

"Bệ hạ, ngài định xử trí Hoàng hậu như thế nào đây?"

Tần Thiên buông mắt xuống, che đi đôi đồng tử đang dần hóa điên dại của nguyên chủ. Nguyên chủ có một căn bệnh, khi gϊếŧ được trên mười người, liền có khả năng bộc phát, trực tiếp tăng khả năng chịu đựng cùng sát thương. Mà bây giờ, giọng của cô đang trầm thấp dần dần.

Khải đế nhìn vào tấu chương trước mặt, cảm giác hơi đau lòng: "Mặc kệ, sở dĩ nàng ấy làm như vậy vì lý do riêng. Chỉ cần cho thiên hạ biết nàng ta tự kiểm điểm bản thân, vậy là đủ rồi. Dẫu cho hoàng gia có mang lấy tiếng xấu, nhưng bách tính cùng biết trẫm rất phân minh, vậy là đủ rồi."

Nâng bút lên, ông ta bắt đầu mài mực, miệng nói: "Ái khanh, mau giúp trẫm phê chuẩn đống tấu chương này, bằng không trẫm cũng không biết phải làm gì nữa."

Tần Thiên cẩn thận tiến tới án thư, đặt thanh đao của mình kế bên chỗ ngồi, bắt đầu xem xét tấu chương, thảo luận việc nước với Khải đế.

Ông ta lại hoài niệm, năm đó cũng như thế này, Tần Hổ hộ giá ông khỏi thích khách, không những thế còn bỏ mặc thân nhân ở bên an ủi Khải đế. Bây giờ tiếc là Khải đế đã đăng quang, nhưng không thể giữ lấy đại trung thần của mình. Nếu thế, làm đế vương còn có cái ích lợi gì cơ chứ?

"Tần Thiên, ngày mai trẫm muốn thông báo cho toàn dân thiên hạ biết được chuyện hôm nay."

Đế vương mang theo đôi mắt trong trẻo, ẩn hiện mệt mỏi gõ lên mặt bàn mấy tiếng, dường như đang cân nhắc. Sau đó, Khải đế thình lình đứng dậy rời khỏi án thư, mở tủ lấy một chiếc hộp gỗ nạm ngọc ra.

Khải đế bình tĩnh mở khóa chiếc hộp, ở trên lớp nhung đỏ thắm, một con hổ điêu khắc bằng vàng đang giận giữ gầm gừ. Ra vẻ trịnh trọng, ông nói: "Tần Thiên, trẫm xét công lao của ngươi. Trung thành, giữ tín, có đại công đẩy lùi Hung Nô, giờ lại bảo hộ trẫm khỏi phản tặc. Trẫm cũng chỉ là một hôn quân nếu không có ngươi. Nay trẫm trao cho ngươi hổ phù."

Tần Thiên nhếch mép tạo thành một vòng cung trên miệng, cô nhận lấy chiếc hộp: "Đa tạ long ân của bệ hạ."

Sáng ngày hôm sau, quốc gia lại được một phen đại loạn. Mà tâm điểm của việc đó, hiện tại đang nằm ở nhà bình tĩnh phơi nắng.

"Nhược Hinh, liền tới một chút, không phải thân thể của ta đều bị nàng nhìn thấy hết rồi sao?"

Tần Thiên bình tĩnh nằm dài trên ghế, cởi trần. Từng múi cơ một phơi ra trong nắng, tựa hồ như câu dẫn mị hoặc người khác làm điều phạm pháp.

Hiện tại gia nhân trong phủ đều đi vắng, chỉ còn có hai người họ, tại sao không thể tận hưởng thêm chút ít cơ chứ?

Tần Thiên dứng dậy, lương tâm đều được hậu thuẫn bằng ba chữ "làm nhiệm vụ", căn bản không cảm thấy tội lỗi chút nào. Cô tiếp tục khi dễ tiểu miêu tử, làm cho nàng ta ngại ngùng không thôi.

"Sau một tuần lễ nữa, có lẽ ta phải trở lại Bắc cương, nàng không thể ở gần ta thêm chút ít sao?"

Cô bày ra bộ mặt đáng thương, sốt sắng vây quanh nàng. Còn Nhược Hinh có vẻ như chấp thuận, vuốt ve mái tóc trắng bạc buộc lên cao của Tần Thiên.

"Thuộc hạ Thượng tướng Lạn Du xin bái kiến Đại tướng quân Tần Thiên!"

Từ đằng xa có tiếng e hèm, Tần Thiên vội vàng từ bỏ hành động định làm, nhanh như chớp khoác thêm ngoại bào, hảo hảo che chắn thân thể.

"Lạn Du? Có mang theo Khải Giang không?"

Cô nghiêm túc nhìn Lạn Du, mà hắn thì nghiêm trang đứng theo quân quy báo cáo. Từ sau hắn, một đứa trẻ ước chừng chín mười tuổi, mũm mĩm đáng yêu lấp ló.

"Được, lập tức tiến cung với ta!"

Đây đích thực là vị công chúa năm đó, việc cần làm là cấp báo ngay cho Hoàn thượng. Không thể để việc lớn bị trễ.

"Nhược Hinh..."

Cô nói nhỏ vào tai nàng, ngỏ ý không muốn đi chút nào. Đáp lại, nàng có vẻ miễn cưỡng: "Ngươi cứ đi, ta có thể ở một mình."