Chương 2: Sáng chọn phu quân, đêm tâm sự

Trên quảng trường lớn.

"Nhị công chúa,năm nay ngài 20 tuổi, mẫu hoàng bảo ta đưa ngài đến đây theo đại công chúa cùng tam công chúa chọn phu quân." Tử Nham nói. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng mịn, đôi mắt đen láy ôn nhu nhìn nàng càng tôn thêm sự hiền hòa trong hắn, thế nhưng bên trong đó còn mang theo chút ảm đạm cùng ủy khuất.

"Ừm, đợi đại tỷ cùng tam muội chọn xong, ta sẽ chọn." Cao Quý đạo. Tử Nham này là nam nhân hầu hạ nàng từ bé, luôn chăm sóc nàng, sau này cũng sẽ trở thành một trong các phu quân của nàng.

Nàng là người xuyên không, Cao Quý ở thế giới này đã chết, nàng xuyên vào đây thế chỗ, sống thay nàng ta một đời.

Đại tỷ nàng 22 tuổi, đã có bát phu, tam muội nàng năm nay 16 đã có tam phu, mà nàng tại tiếp nhận chế độ đa phu thời điểm liền kéo dài, trì hoãn, đến hiện tại trừ tên Tử Nham này, nàng chưa tiếp xúc thân mật cùng ai, kể cả phụ hoàng cùng mẫu hoàng nàng.

Được gọi số, đại tỷ, nàng cùng tam muội sải bước, nàng cũng lẽo đẽo theo sau, tuy vẫn chưa hoàn toàn tiếp thụ được chế độ "tam phu tứ hầu", kiếp trước nàng còn là một goodgirl đâu, thế nhưng đây chính là luật ở đây, nàng không thể làm trái. Nhìn lấy đại tỷ cùng tam muội sải bước, nàng cũng rất bất đắc dĩ a! Chế độ kì lạ thật, nữ nhân thì đa tình, nam nhân lại chịu đựng cảnh chung vợ chung tình, đổi lại nam nhân kiếp trước của nàng mới còn lâu đâu. Nhìn qua Tử Nham, miệng vẫn cười, ân, sự méo mó, miễn cưỡng kia hoàn toàn hiện lên mặt hắn.

Cười khổ một tiếng, vừa trở về thực tại liền thấy đại tỷ cùng tam muội chạy lại, hai nàng còn kéo theo hai nam nhân về khoe mẽ, đắc ý. Phu quân của hai người không đi theo, nam nhân chỉ đi theo lần đầu, sợ nữ nhân chưa quen mà thôi, đi một lần rồi sau này sẽ tự đi, nam nhân không có quyền can thiệp chuyện vợ mình nạp thêm người, nàng muốn bao nhiêu liền tùy ý nàng chọn. Cao Quý cũng không để ý lắm bước đi tới chỗ các nam nhân. Năm 15 tuổi bắt đầu, mỗi năm chọn một người, nàng dồn một lần năm năm, hôm nay liền phải chọn một lần 5 người. Nàng cũng bất lực, dù thân là nhị công chúa, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.

Bước đến, nhìn qua một lượt, nàng dừng lại ở nam nhân đầu tiên, áo vest phong trần, gương mặt thanh lãnh môi mỏng đỏ mọng câu người, nhìn trên ngực có bảng tên: Lãnh Hàn, tứ công tử Lãnh gia." Ta chọn ngươi" nam nhân ngẩn người sau đó nở ra nụ cười hạnh phúc, ánh mắt đầy… biết ơn!.

Lại thêm một vòng, nàng chọn được hai cái, một cái màu đồng nam tính(Diệp Khả), một cái màu trắng dễ thương nam tử(Phong Điệp). Lại một vòng quanh quảng trường, nàng chọn thêm một nam nhân tướng mạo bình thường, làn da không quá trắng cũng chẳng quá đen(Nam Cung Thiên Trình). Còn lại một cái… Kéo Tử Nham qua, năm nay liền... trốn một người đi! Hoàn tất thủ tục rườm rà phía sau nàng cùng năm tên kia cấp tốc về nhà.

Nam nhân chưa có vợ tại Dương vực đều phải ở chung, trong ký túc, chỉ có nữ nhân mới có nhà riêng, sau này có thể rinh chồng về nơi này. Tứ phu của nàng phải về nhà mang sính lễ, vì nàng là nhị công chúa nên lễ vật nhiều, cũng vận chuyển lâu hơn nên khoảng một tuần mới trở lại được. Thế nên chỉ còn lại nàng cùng Tử Nham. Trầm mặc một lúc nàng ngượng ngùng" Ngươi…".Tử Nham đỏ mặt " Công chúa yên tâm, nô tài sẽ không đi quá giới hạn, đợi các vị công tử cùng ngài… sau đó sẽ đến lượt nô tài."

Ánh mắt nàng ảm đạm, những đau lòng cùng áy náy trỗi dậy, hắn, người duy nhất thân cận mà lần đầu của nàng phải dành cho người khác, mà hắn chỉ có thể đợi nàng qua tay nhiều người mới được chạm vào nàng. Thân phận của hắn không thể so với những tên kia, những kẻ có quyền thế, mà hắn chỉ là một nô tài nhỏ bồi nàng lớn lên như một công cụ mua vui giải trí, đổi là nữ nhân khác đều sớm có mới nới cũ, quên đi những nam nhân như vậy, nghĩ vậy, nàng càng thêm áy náy, tự nhủ mình sẽ yêu thương, trân trọng hắn hơn những người khác.

Đêm đó, cả hai cùng nằm chung trên một chiếc giường, vừa tâm sự vừa nói đủ thứ chuyện trên đời, đến 12 giờ đêm nàng mệt quá nên ngủ đi, sau khi xác định nàng hoàn toàn ngủ hẳn, mắt hắn lúc này mới nheo lại những giọt nước mắt cứ như sóng thần, một giọt, một giọt, rồi một giọt… Hắn nỉ non" Công chúa điện hạ, ta... đã lường trước ngày này… ức...ta đã..cố gắng.. trong nhiều năm... qua… để... bồi bạn… bên... cạnh... ngươi, không… không cầu ngươi...yêu… nhất...chỉ...chỉ cầu người… ức... đừng... bỏ… rơi… ta… ức." Nói xong hắn nhắm mắt, thở sâu một cái, hôn lên má nàng, nhắm mắt ôm trọn lấy người bên cạnh, cảm nhận nàng ở bên cạnh, hắn ngừng khóc, ôm nàng chặt hơn một chút, nhẹ nhàng mỉm cười đi vào giấc ngủ.

Bảy ngày cứ thế trôi qua, nàng cùng hắn làm những chuyện mà một đôi tình nhân làm: ôm, hôn, nắm tay,… Ngoài trừ chuyện kia cái gì cũng đều làm qua. Hai người cứ như vậy, một người tấn công, một người tiếp nhận, bầu không khí của họ trở nên gần gũi, thân mật hơn, bất tri bất giác trong tim của nàng cũng có một vị trí dành cho hắn rồi.