Chương 14: Châu Chấu? 2

"Tức chết lão nương! Con châu chấu này! Phi phi phi! Đáng chết!" Vượng Đức thẩm là người nóng tính, bà ta đoạt lấy châu chấu trong tay Khương Diệu Kiệt.

Hai tay vừa bấm "Phốc" một tiếng, bóp chết châu chấu, sau đó vứt trên mặt đất còn hung hăng đạp mấy cái, phát tiết nội tâm phẫn nộ của mình.

Khương Linh nhìn cả một đoàn đám người hoảng loạn, nội tâm cũng không khỏi lo lắng, nàng biết đạo lý cá diếc sang sông không có một ngọn cỏ, nhất là đối với những nông dân dựa vào trời ăn cơm mà nói, mấy ngày khô hạn vốn đã đủ trí mạng, nếu như thật sự có nạn châu chấu, hậu quả kia Khương Linh cũng không dám tiếp tục nghĩ tới.

Lục bá ngồi liệt trên mặt đất một hồi lâu, mới mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng trở lại xe bò tiếp tục đi đường, bị châu chấu quậy một phát, đám người cũng mất hứng nói chuyện trời đất, tất cả đều mặt ủ mày chau ngồi trên xe than thở.

Tới hồi lâu, Khương Linh mới nhìn thấy Lục Gia Thôn quen thuộc, Lục bá dừng xe tại cửa thôn, đám người nhao nhao xuống xe, Khương Linh mang theo Khương Diệu Kiệt bước nhanh về nhà cũ.

"Nương!"

"Nương!"

Khương Linh vừa đẩy cửa nhà cũ ra, hai thân ảnh gầy gò nho nhỏ liền nhào vào trong ngực Khương Linh, Khương Linh cười vuốt vuốt đầu hai nữ nhi.

Mỗi người tự cõng một cái gùi đi vào trong phòng, sau khi xác nhận bốn bề vắng lặng, Khương Linh mới lặng lẽ đem tất cả mọi thứ mua được bỏ vào trong hai cái bình không đáng chú ý trong phòng.

Sau đó lại thận trọng chuyển cái bình đến bên giường, như vậy cho dù thật sự có trộm vào ăn trộm lương thực, Khương Linh cũng có thể phát hiện ra trong thời gian nhanh nhất, hạ tổn thất xuống đến mức thấp nhất.

Sau khi Khương Linh làm xong những chuyện này mới cầm gạo và mang theo một miếng thịt nạc mua được trước đó đi ra.

"Là thịt? ? Nương! Nương mua thịt thật sao?" Tiểu nữ nhi Khương Văn Khê nhìn thấy thịt nạc trong tay Khương Linh thì lập tức trợn tròn tròng mắt, vẻ mặt không tin nói.

"Cái gì? Thịt? ?" Tiếng nói của Khương Văn Khê khiến Khương Tuế Hòa và Khương Diệu Kiệt đều bị thu hút tới, hai người cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Khương Linh.



Khương Linh nhìn ba hài tử đang nuốt nước miếng điên cuồng trước mặt, không khỏi cười nói: "Đúng vậy, các ngươi đi chơi một lát nhé, chờ nương làm xong cơm sẽ gọi các con!"

Ba hài tử nghe vậy, vẫn có chút không thể tin, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Khương Diệu Kiệt dẫn Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê ra ngoài.

"Đại ca, sao muội lại cảm giác nương có chút là lạ vậy?" Vừa đi ra cửa, Khương Văn Khê có chút mờ mịt nhìn Khương Diệu Kiệt ở bên cạnh dò hỏi.

"Cái này. . . Dù sao nương làm cái gì chúng ta ăn cái đó là được!" Khương Diệu Kiệt nhớ lại một bàn mì hoành thánh buổi sáng hôm nay cũng có chút không rõ, gãi đầu một cái.

"Ừm đại ca nói đều đúng!" Khương Văn Khê vừa nuốt nước miếng vừa nói.

Cái chữ "Thịt" này đối với ba hài tử của Khương Linh mà nói, là vừa lạ lẫm lại vừa xa xôi, bọn họ chỉ là loáng thoáng nhớ hàng năm chỉ có lúc ăn tết, bọn họ mới có thể được chia một ít canh thịt và miếng thịt mỡ to bằng móng tay.

Nhưng cho dù là như vậy, đối bọn họ mà nói cũng coi là một bữa ăn mỹ vị.

Hôm nay ngay cả Khương Diệu Kiệt luôn luôn trầm ổn, cũng không có cách nào khống chế trong miệng mình điên cuồng bài tiết nước bọt, cậu thỉnh thoảng nuốt nước miếng.

Rất nhanh mùi thơm thuộc về thịt liền từ trong phòng bếp bay ra, ba hài tử lại càng không cách nào khống chế khao khát với thịt ở trong lòng, tất cả đều đồng loạt đứng ở cửa phòng bếp, ba đôi mắt tỏa ra khát vọng nhìn chằm chằm cái nồi sắt đen như mực.

Cùng lúc đó, nhà Triệu Nhị Lăng ở bên cạnh nhà cũ cũng ngửi thấy cỗ mùi thịt này, tức phụ Triệu Nhị Lăng vốn đang buồn ngủ đột nhiên mở to mắt, đầu tiên là nàng ấy dùng sức bấm cánh tay của mình một cái, xác nhận mình giờ phút này không có nằm mơ.

Sau đó lại dùng sức hít hà trong không khí, không khỏi nhíu mày suy tư nói: "Đây là nhà ai nổi lửa nấu cơm giữa trưa, còn nấu thịt nữa thế?"

Nỗi nghi ngờ trong lòng không thể không khiến nàng ấy xuống giường, đi ra phía ngoài.