Chương 13: Châu Chấu? 1

Cũng may giá cả lương thực trong Thương Thành còn chưa bằng một phần ba ngoài đời, sau khi Khương Linh nhìn thấy giá cả thì nhẹ nhàng thở ra.

Đầu tiên là mua hai cái gùi, một chút đồ ăn uống và đồ dùng hàng ngày cơ bản, sau đó Khương Linh nghĩ nghĩ lại mua hai cái bồn nước lớn, cuối cùng Khương Linh do dự một chút vẫn cắn răng mua một khối thịt heo lớn chừng bàn tay.

Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, cái túi vốn trĩu nặng của Khương Linh lập tức còn thừa không có mấy đồng, Khương Linh sờ mấy đồng tiền ít ỏi, bất đắc dĩ thở dài, xem ra sau này phải tăng tốc độ đào thảo dược mới được.

Nhanh chóng nhét tất cả chỗ đồ vật này vào trong gùi, Khương Linh mang theo một cái gùi khác đi ra hẻm nhỏ hội họp cùng Khương Diệu Kiệt.

Lúc gặp Khương Diệu Kiệt, trên mặt của cậu có chút không tốt lắm, Khương Linh còn tưởng rằng cậu đã xảy ra tranh chấp với người khác, vội vàng hỏi thăm: "Sao thế Diệu Kiệt? Ai khi dễ con vậy?"

Khương Diệu Kiệt lắc đầu, chỉ gặp cậu đem một bọc đồ nhỏ đưa tới trước mặt Khương Linh, nói với Khương Linh: "Tiệm tạp hóa lên giá muối, mười tiền đồng chỉ có thể mua được bấy nhiêu."

Khương Linh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nàng vứt bọc giấy còn không lớn chừng bàn tay vào trong sọt của mình, an ủi: "Không sao, có ăn là được rồi! Yên tâm ta sẽ không để cho con và hai muội muội đói bụng!"

Khương Linh thắng lợi trở về, lại một lần ngồi lên xe bò của Lục bá.

Lúc này trên xe bò đã có không ít người về Lục Gia Thôn đang ngồi, Khương Linh vừa mới lên xe, Lục bá liền thấy cái nồi bên trong gùi của Khương Linh, có chút hiếu kỳ mà hỏi: "Khương thẩm, cái nồi này ngươi mua ở chỗ nào thế? Tay nghề này có vẻ còn tốt hơn tiệm rèn trong trấn nhiều đó!"

"Có sao? Có thể là nồi mới làm, tôi cảm thấy đều như nhau mà." Khương Linh trả lời rất mập mờ.

Lục bá nghe xong có chút bất mãn liếc Khương Linh một cái, nội tâm không khỏi than thở nói: "Quả nhiên nữ nhân rời xa nam nhân chính là sống không tốt, mua một cái nồi mới như thế không chừng phải tốn bao nhiêu tiền."

Không lâu lắm xe bò của Lục bá lại một lần nữa đầy người ngồi, Lục bá chậm rãi đánh xe bò đi về phía Lục Gia Thôn, mà trên xe các nữ nhân nhàn rỗi nhàm chán cũng bắt đầu trò chuyện.



"Vượng Đức thẩm, ngươi nghe nói không, đêm qua trong nhà Lý Thiện trên trấn đã bị trộm!"

Khương Linh vốn đang buồn ngủ, sau khi nghe được tin tức này bỗng nhiên mở mắt ra, âm thầm xê dịch về phía bên cạnh, lắng tai nghe đoạn đối thoại của đám nữ nhân này.

"Nghe nói, thực sự quá đáng sợ, nghe nói tên trộm lương thực kia còn gϊếŧ một gã sai vặt nữa đó! Cướp hơn một trăm cân lương thực."

"Hơn nữa cũng là bởi vì cái này, lương thực trên trấn mới lại tăng gấp đôi đó! Aiz, nói đến đây liền tức giận! Ngươi xem ba bốn mươi tiền đồng mới mua được chút gạo lức!" Vượng Đức thẩm vừa nói còn vừa lung lay cái túi trong tay mình với tức phụ Bảo Trụ.

Nghe được cái này, Khương Linh căng thẳng trong lòng, nàng hiểu thêm, hiện tại nạn đói năm này không đơn thuần là tài không thể lộ ra ngoài, ngay cả lương thực cũng không thể khiến người khác biết, bằng không tất nhiên sẽ bị người ta ghen tị.

Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn lướt qua cái sọt của mình, cũng may mình mua nồi nấu, chụp nồi ở bên trên cái gùi, đến mức tất cả mọi người trên xe bò đều không biết nàng rốt cuộc đã mua cái gì.

Khương Linh trầm tư trong giây lát, một vật đột nhiên bay đến trên mặt của nàng, nếu là trước đó Khương Linh cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng đột nhiên xuất hiện sinh vật vẫn làm Khương Linh giật nảy mình.

Nàng toàn thân cứng ngắc, động cũng không dám động nói với Khương Diệu Kiệt ở bên cạnh: "Diệu Kiệt! Nhanh! Mau hất ra giúp nương!"

Khương Diệu Kiệt thấy thế thuần thục cầm côn trùng trên mặt Khương Linh xuống, Vượng Đức thẩm ở một bên nhanh mắt đột nhiên lớn tiếng nói: "Má ơi! Đây! Đây là châu chấu! !"

"Châu chấu?" Tất cả mọi người trên xe bò nghe được tiếng hét của Vượng Đức thẩm, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Lục bá đang nghiêm túc đánh xe cũng vội vàng dừng xe lại.

Chỉ thấy hắn mặt hốt hoảng chạy đến bên cạnh Khương Diệu Kiệt, ôm chầm lấy bàn tay đang giữ châu chấu của Khương Diệu Kiệt, mở to hai mắt nhìn cẩn thận, cuối cùng chỉ thấy Lục bá sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư một cái, xụi lơ trên mặt đất.

"Ta... Má ơi! Thật là châu chấu! ! Chẳng lẽ lão thiên thật sự muốn Lục Gia Thôn chúng ta chết hết mới được sao?" Lục bá có chút tuyệt vọng nói.