Sau một lúc làm quen, Trần Dư cũng xem như quen thuộc với gia đình Quốc An. Họ thân thiện hiếu khách, đặc biệt Trần Dư cũng rất hợp cạ với Quốc An. Hai người cứ vậy mà thân thiết lên, Trần Dư sau khi nói về kế hoạch của mình đến đây thì chú Phùng liền mời cậu ở lại nhà họ để tiện trao đổi.
Sáng hôm sau cậu và chú Phùng đi đến từng nhà ở xóm để thu mua nông sản và bàn về giá cả với thôn dân, có chú Phùng lên tiếng mọi người rất tin tưởng nên cuộc thuận mua vừa bán bắt đầu.
Thôn dân ở đây cũng không quá đông, chưa đến mười hộ dân làm Trần Dư có chút thắc mắc. Có phải ít người quá rồi không? Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì cậu cũng không ở đây lâu.
Trong lúc chờ đợi mọi người thu gom nông sản, thì Trần Dư tìm đến một nhà ở một khu vắng vẻ, để tiện cho việc cậu thu đồ vào không gian mà không bị ai nhìn thấy.
Ở lại nhà Quốc An được 3 ngày, rốt cuộc người dân cũng thu gom xong, trong đó có 10 tấn hạt giống đủ loại, gần một nữa là giống lúa, còn lại là giống rau dưa thông dụng dễ trồng. Trần Dư còn thu được 500 trứng gà vịt cùng 200 con gà đã được làm sạch sẽ, nhìn số lượng này cậu rất vui vẻ thanh toán tiền cho mọi người rồi nhờ họ vận chuyển đến kho giúp mình.
Trong ngày Trần Dư cũng chia tay mọi người để đi đến những vùng khác tiếp tục thu mua, Quốc An lưu luyến không rời, cứ rú lên khiến cậu thiệt là chịu không nổi a...
Cậu lôi Quốc An đến một nơi vắng vẻ rồi nói chút thông tin cho Quốc An về tình hình thế giới sẽ thay đổi, nếu tên ngốc này tin tưởng rồi thuyết phục được người nhà thì gia đình họ cũng sẽ có sự chuẩn bị.
Sau khi cậu rời đi cũng yên tâm phần nào, dù sao đây cũng là người bạn đầu tiên khi đến thế giới này. Cậu có chút trân trọng nó, vì cậu thấy được tình bạn đơn thuần trong mắt Quốc An. Giống như tên ngốc này nói vậy ‘nhìn rất hợp nhãn’.
Nghe Trần Dư nói xong mắt Quốc An hình chữ A, mòm chữ O :
“ Ông nói thiệt hả? Vậy tui nên làm gì giờ đây?”
Nhìn biểu tình thái quá của tên ngốc này cậu chút dở khóc dở cười nói:
“ Cậu nên nói với chú Phùng, sau đó khuyên chú ấy tranh thủ thu gom ít vật tư cần thiết để dự trữ, nếu không có tận thế thì coi như mua sài dần cũng không mất mát gì.”
Cậu nhắc nhở Quốc An nói với chú Phùng vì cậu nhìn ra, gia đình này.. không đúng, cả thôn xóm này điều có chút không giống thôn dân bình thường, hẳn khi biết tin họ sẽ có kế hoạch riêng của họ. Việc của cậu là báo cho họ tin tức coi như giúp một cái ân tình.
Mọi chuyện xong xuôi, Trần Dư liền từ biệt mọi người, lái con siêu xe tiêu soái rời đi. Cậu đi đến nhà kho thu hết tất cả vào không gian, sau đó cũng thu luôn cả xe lẫn người đi vào.
Nhóc Đậu Đậu thấy cậu liền hớn hở chạy vào lòng cậu, được cậu ôm lên, Đậu Đậu cọ cọ làm nũng, dạo này mỗi tối Trần Dư sẽ tranh thủ vào không gian thăm nhóc cùng nhóc tu luyện.
Hiện tại Trần Dư đã có thể dựa vào công pháp mà bắt đầu thổ nạp linh khí, lúc đầu cũng có chút khó khăn. Qua vài lần thổ nạp thất bại, thì cậu cũng bước được bước đầu tiên trở thành người tu đạo.
Cậu ở lại trong không gian nghỉ ngơi tầm hai giờ thì trở ra ngoài, lần này còn có nhóc Đậu Đậu ra cùng cậu, vẻ mặt nhóc hiếu kì quang sát xung quanh.
“ Ba ba, ở ngoài không khí có chút ô nhiễm nga~”
“ Vậy con vào lại không gian đi.” Trần Dư biết tính nhóc con này luôn kén chọn mà.
“ Nhưng Đậu Đậu muốn ở bên cạnh ba ba nha, ô nhiễm chút cũng không sao, con có thể chịu được.” Nói rồi nhóc làm vẻ mặt quyết tâm anh dũng hy sinh có chút buồn cười.
Thế là một lớn một nhỏ cứ như vậy mà đi khắp nơi vừa du lịch, vừa tu luyện, vừa thu mua những thứ cần thiết. Khi cảm thấy đã tạm đủ thì cũng là một tháng sau, Trần Dư mang theo Đậu Đậu trở về Trần gia.
Khi bế Đậu Đậu vào trong nhà, dưới sự kinh ngạc của mẹ Trần, Trần Dư bảo nhóc:
“ Gọi bà nội đi.”
“ Chào bà nội, con là Đậu Đậu ạ !”
Giọng trẻ con non nớt vang lên khiến tim mẹ Trần mềm nhũng, ánh mắt liền dịu dàng từ ái lên:
“ Ai dui...! Đến đây bà ôm cái nào!”
Đậu Đậu lon ton chạy đến chân mẹ Trần, bà liền đón lấy nhóc ôm vào lòng, lại quay qua hỏi Trần Dư :
“ Mẹ đứa nhỏ đâu? Sao con cũng lớn vậy rồi mới mang về nhà hả cái thằng hư hỏng này?”
Đừng hỏi tại sao bà không nghi ngờ Đậu Đậu có phải con Trần Dư không, nhìn mặt của nhóc giống cậu mấy phần, đặc biệt là đôi mắt phượng không sai vào đâu được. Mẹ Trần lúc này chỉ nghĩ là con trai hư hỏng của mình làm lớn bụng con gái người ta rồi không chịu trách nhiệm.