Chương 47: Trồng dưa (thượng)

Editor: ChieuNinh

Hai ngày đầu vừa khai trương ‘Ăn uống chơi bời’ đã không còn chỗ ngồi, đồ

chơi nhỏ làm bằng gỗ cũng bán không còn cái nào. Cũng may bây giờ Tằng

lão đại vẫn còn làm tốt, lại là một niềm vui nhỏ, rất nhanh liền bổ sung một lượng lớn, cũng mới lạ thú vị. Hơn nữa một vài hiệu ăn, tửu lâu

chung quanh đều theo phong trào, mấy ngày sau sinh ý xem như ổn định

lại.

Sẽ không giống như mới vừa khai trương mấy ngày đầu, kín

người hết chỗ, hận không thể một người trở thành ba người đến làm. Đương nhiên, tương đương vài ngày này một ngày lợi nhuận thuần thu vào đã hơn mười lượng bạc! Nhưng mà, từ lúc mấy hiệu ăn tửu lâu chung quanh chạy

theo phong trào, sinh ý vẫn bị đoạt đi rất nhiều. Dù sao người ta đều là ‘cửa hiệu lâu đời’ buôn bán đã vài năm, thậm chí mấy thập niên.

Nhất định bản thân họ có ‘khách hàng quen’ chỉ có điều ‘Ăn uống chơi bời’

của Tằng Tử Phu quá mức mới lạ, hấp dẫn khách nhân đến nếm thức ăn tươi

mới. Nhưng một khi bọn họ đều đã đi tửu lâu hiệu ăn rồi, đương nhiên

người ta cũng trở về không phải sao? Nhưng mà, Tằng Tử Phu làm vài loại

điểm tâm nhỏ, chính là bí phương độc nhất vô nhị, mấy lần nhìn thấy điếm tiểu nhị của tiệm đối diện tới mua điểm tâm, Tằng Tử Phu suy nghĩ ra

một chiêu.

Nàng mời mấy lão bản hiệu ăn tửu lâu chung quanh đến

bàn chuyện. Hừng đông mỗi ngày bên mình đều phân biệt đưa đi vài hộp

điểm tâm sang bên họ, đương nhiên, giá tiền thì giảm bớt một chút. Mấy

chưởng quầy cũng đều là nhân tinh, cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng kiếm ít

đi một chút, nhưng dù sao so với để cho khách nhân tự mình chạy qua đây

mua thì một phân tiền lợi nhuận cũng không có, tính ra vẫn tốt hơn

nhiều.

Đương nhiên, cũng có người tài đại khí thô (nhiều tiền)

muốn mua cách điều chế, nhưng đều bị Tằng Tử Cường đuổi mất. Nói thí dụ

như tửu lâu ‘Bạch Vân lâu’ của Vương gia trên mặt tiền đường một con phố ở thị trấn. Nói đến Vương gia thì không thể không đề cập tới Trần gia.

Vương gia và Trần gia vốn là thân gia (xui gia), Vương gia đại tiểu thư

cùng Trần gia đại công tử có chỉ phúc vi hôn. Nhưng Trần gia đại công tử không phải là người bình thường không chịu thua kém. Vốn đều đã định

ngày tốt lành, chỉ còn vài ngày nữa là vừa đến ngày đón dâu, nhưng Trần

đại công tử chờ không được, thừa dịp Vương tiểu thư trên đường dâng

hương liền yêu cầu đòi gì kia rồi. Nói như thế nào Vương tiểu thư cũng

là đại gia tiểu thư, đυ.ng phải chuyện như thế, mặc dù là vị hôn phu của

mình thế nhưng vẫn chịu không được, cùng đường lại nhảy sông tự sát.

Từ sau khi chuyện xảy ra, Vương gia Trần gia chính là thủy hỏa bất dung.

Thời điểm ‘Ăn uống chơi bời’ mới mở cửa khai trương Trần phủ đưa lễ,

Vương gia tự nhiên muốn đưa ‘Ăn uống chơi bời’ về phía Trần phủ. Nếu

không phải bởi vì Huyện thái gia phái Tần Đại quản gia tự mình đến tặng

hạ lễ, chắc ‘Ăn uống chơi bời’ đã sớm không mở nổi. Đương nhiên những

thứ này đám người Tằng Tử Phu không biết đến.

Sau khi ổn định

lại, mỗi ngày tiền thu vào của cửa hàng ít nhất cũng có hai lượng bạc,

có thời điểm ba bốn lượng. Lại thuê mẹ goá con côi ở cùng thôn mẹ đẻ là

bà tử Tằng Trần thị đến phòng bếp cửa hàng hỗ trợ. Tằng Trần thị là

người an phận, làm việc thật thà, chỉ là không thích nói chuyện, ngươi

nói cái gì nàng cũng khúm núm gật đầu, không nói không rằng. Tằng Trần

thị xem như mệnh khổ, thời điểm còn mang hài tử, nam nhân của nàng lại

bởi vì ngoài ý muốn mà chết, nhà chồng cho rằng nàng khắc phu, có thể

nghĩ cuộc sống có bao nhiêu khó khăn. Thật vất vả sinh hài tử ra, còn là một đứa con gái, từ đó về sau hai mẹ con nàng chính là một bữa đói một

bữa no.

Nữ nhân chết chồng lại mang hài tử, không phải dễ dàng

tái giá như vậy. Hơn nữa Tằng Trần thị cũng không phải là người có tư

sắc, coi như có lập gia đình thì đừng nói làm bình thê, cho dù là tiểu

thϊếp cũng không tới phiên nàng. Huống chi nàng còn cần nuôi sống nữ

nhi, nhà chồng không quan tâm, mà chính nhà mẹ đẻ thì càng đừng nói ra,

chị dâu là người mạnh mẽ, tính tình ca ca và nàng giống nhau, cũng chỉ

có thể mang theo con gái còn nhỏ tuổi lại gầy yếu ở nhà chồng sống tạm

qua ngày rồi.

Nhưng người lớn có thể ráng chịu đựng, hài tử chịu

không được, qua không được vài năm, con gái Tằng Trần thị cũng bởi vì

phát sốt mà mất đi, kết quả có thể nghĩ. Tằng Trần thị bị nhà chồng đuổi tới ở lại trong chuồng heo. Trong tiệm thiếu người, người không biết rõ nguồn gốc cũng không dám thuê. Xác thực Tằng Trần thị cũng đáng thương, nên khi Tằng Vương thị khuyên bảo, Tằng Tử Phu liền đáp ứng để cho Tằng Trần thị đi phòng bếp hỗ trợ. Lại không biết bởi vì quyết định này, sau này mang đến chỗ tốt không thể tưởng tượng! Đương nhiên, những điều này là để nói sau.

Mọi thứ ở cửa hàng đều đi vào quỹ đạo, Tằng Tử

Phu và Thạch Lai Phúc liền trở về nhà. Dù sao thời gian quá lâu, một là

sợ trong nội tâm Thạch Lý thị không thoải mái, hai là rất nhớ ba búp bê

của mình, ba là bụng Thạch Thúy Cúc ngày từng ngày lớn dần. Dù sao tuổi

tác Thạch Lý thị cũng lớn, còn có ba hài tử, sợ chăm sóc không xuể.

Vừa vào cửa nhà, Tằng Tử Phu cầm một bộ quần áo may sẵn giao cho Thạch Lý

thị: "Nương, người thử cái này xem, màu sắc và hoa văn này chính là năm

nay mới ra. Nghe nói là từ Giang Nam bên kia truyền tới, thật sự là hiếm có." Thạch Lý thị a một tiếng, mừng rỡ tiếp nhận, nhìn quần áo trong

tay thêu hoa văn Phú Quý đồ, một chút không vui trong lòng cũng xem như

tan thành mây khói.

Tuy Thạch Lý thị tiếp nạp Tằng Tử Phu, nhưng

mấy ngày này con trai con dâu cũng không ở nhà, là vì giúp huynh đệ nhà

mẹ đẻ của con dâu. Một hai ngày không có gì, Thạch Lý thị bà cũng cảm

thấy phải, dù sao thời điểm nhà mình bận bịu, Tằng Tử Cường cũng chịu

khó tới giúp.

Nhưng thoáng cái đi gần một tháng, cái này đổi

thành ai cũng không vui, con của mình còn vội vàng đánh xe lừa chạy tới

tới lui lui. Ngày bình thường có Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc làm việc

nhà, Thạch Lý thị cũng không thấy được mệt mỏi ở đâu. Nhưng Tằng Tử Phu

vừa đi, Thạch Thúy Cúc mang thai hài tử, sao có thể để cho nàng làm

việc, phía dưới còn có ba cái đại Tôn Tử phải trong nom, Thạch Lý thị

thật sự là mệt rồi! Có thể nghĩ, trong bụng có bao nhiêu không thoải

mái.

Thạch Lý thị không phải người đần độn, mặc dù chưa thấy qua

thành thị, nhưng xem xét vật liệu may mặc này cũng biết là thứ tốt, hơn

nữa đứa con dâu của mình nói đây là thợ may, chính mình biết đến thợ may đều rất quý. Tiền thợ may may một kiện quần áo, có thể đủ mua vải vóc

rồi làm hai ba bộ y phục. "Lại phung phí dùng tiền, ta cũng đã là lão bà tử mặc làm gì đồ thợ may chứ, có thể trả lại không?" Tằng Tử Phu cười

nói: "Nương, cái này không tốn phân tiền nào, là đệ đệ nhà mẹ đẻ của con đặc biệt để cho con mang về cho người. Trong tiệm thật sự là bận quá,

hắn không thể phân thân, nếu không liền đích thân mang đến. Còn có cái

vòng tay bạc này, là con và Phúc ca sáng nay đặc biệt đi ‘Kim Mãn đường’ ở thị trấn mua cho người, nghĩ người mang lên tuyệt đối quý khí!"

Thạch Lý thị tiếp nhận vòng tay bạc, ước lượng sức nặng, đây chính là ruột

đặc, như thế cũng nặng có ba bốn lượng à, cộng thêm tiền công, ít nhất

cũng phải năm lượng bạc! Rốt cuộc trên mặt cười như nở hoa, ngoài miệng

vẫn nói Tằng Tử Phu không tiết kiệm, nhưng trên mặt, trong ánh mắt kia

đều để lộ ra mừng rỡ. Tằng Tử Phu cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mấy

lượng bạc này thật đúng là xài không có uổng phí.

Tiểu hài tử đều nhanh lớn lên, Tằng Tử Phu cẩn thận ngó ngó, phát hiện ống quần ba búp

bê đều ngắn đi, cũng may lúc trước thời điểm làm quần áo đã nghĩ đến,

không lâu lắm hạ xuống một tầng đường biên là được. Buổi tối, ba búp bê

hồi lâu đều không nhìn thấy Tằng Tử Phu rồi, đều ỷ lại bên người Tằng Tử Phu không chịu ngoan ngoãn ăn cơm ầm ĩ muốn Tằng Tử Phu đút cho. Thạch

Lai Phúc đau lòng Tằng Tử Phu mệt mỏi, những ngày này Tằng Tử Phu lo

trong lo ngoài, mắt thấy đều đã gầy một vòng, liền nhận lấy chén nhỏ

giúp Tằng Tử Phu cho ba bánh bao ăn cơm.

Tằng Tử Phu thừa dịp

chút rảnh rỗi này liền đi nhìn Thạch Thúy Cúc. Mặc kệ như thế nào, tối

thiểu hiện tại cũng an tâm, Tằng Tử Phu cũng hy vọng có thể tiếp tục

bình an sống qua ngày, đưa cho Thạch Thúy Cúc một tấm bùa hộ mệnh cùng

vài thước vải vóc tím in hoa màu tối. Thạch Thúy Cúc cười vui vẻ tiếp

nhận đồ, phải biết rằng, lớn như vậy rồi, nàng chưa từng mặc qua quần áo có hoa văn.

Lại cùng Thạch Thúy Cúc hàn huyên vài câu, Tằng Tử

Phu liền trở về trong phòng của mình. Thấy ba hài tử đều đang ngủ ở trên giường gỗ nhỏ, Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ nói: "Phúc ca, ba búp bê ngủ ở

trên một cái giường gỗ nhỏ, thật sự là có chút chen chúc, nếu không sáng mai để cho cha ta làm ba cái giường gỗ đi, hài tử đều hơn hai tuổi,

cũng nên tách ra ngủ. Bây giờ thể cốt Tiểu Diệp Tử nhờ Nhị thúc giúp đỡ

điều dưỡng đã vô cùng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận. Về sau chúng ta mang nàng đi ra ngoài chơi nhiều hơn, suốt ngày ở trong nhà cũng ngột ngạt."

Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Vẫn là nương tử nghĩ chu đáo, đều nghe nương

tử." Tằng Tử Phu ừ một tiếng, cũng không nói gì khác, đã sắp vào xuân

rồi, cũng nên chuẩn bị, hai mẫu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Một mình Thạch Lai Phúc ngược lại hơi bận rộn, chỉ là hôm nay nhìn khô

hạn lợi hại, sợ là năm nay mưa còn chưa được nhiều, trồng lương thực chỉ sợ thu hoạch ít, đến lúc đó cũng không đủ ăn.

"Nếu không năm nay chúng ta trồng trọt dưa đi, loại khoai lang này không sợ khô hạn, thu

hoạch lại nhiều, lại vừa có thể ăn no bụng. Về phần lương thực, mình cố

gắng đi mua mấy túi, hiện tại mở cửa hàng, lương thực dùng nhiều, tiền

đi mua lương thực ngược lại giá phải chăng hơn."

Thạch Lai Phúc

suy nghĩ thoáng qua nói: "Trồng dưa thì trồng dưa, nhưng hiện tại lương

thực cũng không cần mua, dù sao trong nhà chúng ta vẫn còn đủ ăn rồi.

Hiện tại mua đều là năm ngoái bị thiên tai, cũng không thể ăn no, thiếu

chút ít phải đi mua, chờ đến vụ thu năm nay lương thực nhiều hơn nữa thì mua chút ít." Tằng Tử Phu không ủng hộ lắc đầu: "Phúc ca, chàng xem

thời tiết năm nay, cả một mùa đông lớn tuyết cũng không rơi xuống được

mấy lần. Ta sợ nếu năm nay hạn hán, đến lúc đó mua lương thực có thể

phải mắc hơn vài thành, thậm chí gấp bội, chuyện này trước kia cũng

không phải không có gặp qua."

Nghe xong lời này, Thạch Lai Phúc

liền vội vàng gật đầu: "Được, ta sẽ đánh tiếng với Nhị đệ bên kia, kêu

bọn họ năm nay cùng trồng dưa với chúng ta." Tằng Tử Phu gật đầu: "Vậy

cũng giải thích cho Nhị đệ môt chút, lời nói của ta đây cũng không thể

đi nói bừa với bên ngoài, ngoại trừ nhà chúng ta với trong nhà Vương ca, những người khác tuyệt đối không thể nói. Nếu không phải sẽ bị người ta cho một cái tội danh ‘tà thuyết mê hoặc người khác’ không phải là không thể, đến lúc đó thật là đại nạn rồi,... Phúc ca?"

Thạch Lai

Phúc có chút khẩn trương gật đầu, tự hắn cũng biết, nếu thật như lời

nương tử mình nói như vậy, không phải là không thể khiến cho nhiều người tức giận. Trước kia đã xuất hiện qua người ‘tà thuyết mê hoặc người

khác’ bị các hương thân đánh cho đang sống tới chết, hoặc là thiêu sống

chết cháy. Nghĩ vậy, trong lòng Thạch Lai Phúc càng thấp thỏm, nghĩ nghĩ nói: "Nương tử, nếu không, nếu không cũng đừng nói với Nhị đệ bên kia,

cùng lắm thì chúng ta mua nhiều một chút, về sau giúp đỡ Nhị đệ một

chút?"

Tằng Tử Phu lắc đầu: "Ai cũng không phải là người ngu,

chúng ta mua lương thực gạo và mì gì đó, có thể giấu diếm được người

khác, còn có thể giấu diếm được Nhị đệ sao? Tuy đã phân gia ở riêng,

nhưng dù sao cũng ở sân trước sân sau, nương cũng sẽ biết đến, cũng

không thể mua xong đặt ở chỗ Tử Cường vậy đi, nói sau đây cũng không

chắc, cũng chỉ là suy đoán của ta sao?"

"Vậy phải làm thế nào

đây, nương tử?" Tằng Tử Phu suy nghĩ một chút: "Nếu không thì nói, trong tiệm Tử Cường làm điểm tâm cần dùng nhiều khoai lang, thứ này lại để

lâu." Thạch Lai Phúc nghe xong gật gật đầu: "Vẫn là đầu óc nương tử

nhanh, ta đây đi nói." Tằng Tử Phu giữ chặt Thạch Lai Phúc: "Làm sao

chàng nói gió chính là có mưa, gấp cái gì? Ngày mai nói sau, lúc này là

giờ gì, Thúy Cúc có thân thể, sẽ ngủ sớm."

Thạch Lai Phúc cười ngây ngô gãi gãi cái ót: "Vậy, nương tử chúng ta cũng ngủ đi, chúng ta đã lâu đều không có nương tử?"

Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: "Lại nghĩ tới việc này, hài tử đều đã lớn, ảnh hưởng không tốt." Thạch Lai Phúc cũng trừng mắt theo: "Nương

tử, đứa nhỏ cũng mới có hai tuổi, hiểu được gì, chúng ta nói nhỏ chút

ha." Tằng Tử Phu nện cho Thạch Lai Phúc một cái: "Nói nhỏ chút, chàng

còn có mặt mũi nói sao, mỗi lần chỉ có chàng là kêu vui vẻ, lúc nào cũng ép buộc người ta, như vậy... Đi ngủ, thành thành thật thật ngủ, hừ."

Vẻ mặt Thạch Lai Phúc đáng thương nói: "Chỉ một lần, một lần thôi, nương

tử..." Cuối cùng Tằng Tử Phu vẫn không lay chuyển được Thạch Lai Phúc. Đương nhiên, Thạch Lai Phúc vẫn còn không nhớ lâu mà càn rỡ hồ đồ,

trong bụng Tằng Tử Phu âm thầm quyết định, lần sau nhất định phải hảo

hảo quy định hắn, hừ, cho hắn làm xằng làm bậy! Về phần Tằng Tử Phu có

thể thành công hay không, vậy thì nói sau rồi.