Tằng Tử Phu thấy
trong tay Thạch Lai Qúy không biết khi nào thì cầm một con dao phay từ
trong phòng bếp đẩy cửa đi ra. Nàng vội vàng gọi Thạch Lai Phúc ngăn
lại, xem bộ dạng như vậy là muốn tìm Vương Lan liều mạng đây.
Thạch Lý thị thấy vậy há hốc mồm, Tằng Tử Phu thở dài, vịn Thạch Lý thị chạy
về hướng hậu viện. Đang ở trên giường ngẩn người, Vương Lan thấy Thạch
Lai Qúy tông cửa lao tới, trong tay còn cầm con dao phay...... liền lớn tiếng thét lên kêu cứu mạng, té ngã từ trên giường xuống. Nếu không phải Thạch Lai Phúc chạy tới nhanh, kịp thời ngăn cản Thạch Lai Qúy,
xem ra một dao kia tuyệt đối sẽ giáng xuống trên người Vương Lan.
Bởi vì Vương Lan vừa sanh xong hài tử, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, vẫn chưa có người nào giúp nàng thu dọn lại, quần áo không chỉnh tề, toàn
thân run rẩy tránh ở góc tường. Thạch Lai Phúc có chút xấu hổ quay mặt
qua chỗ khác, Tằng Tử Phu vào phòng nhíu mày, từ trên giường cầm qua áo
ngoài phủ thêm cho Vương Lan, kéo Thạch Lai Qúy mắt đã đỏ bừng nói: "Nhị đệ, chúng ta đi ra ngoài trước đi, nếu gây ra tai nạn chết người, ngươi để cho Thạch Thúy Cúc vừa mới mất đi hài tử, nương chúng ta làm sao
sống đây? Gϊếŧ người chính là đền mạng!"
Thạch Lai Qúy cũng bị
cơn tức xông lên đầu, khó thở, nếu để cho hắn động thủ chém người thì
thật sự là không có lá gan đó, hai bả vai thõng xuống cúi đầu để cho
Thạch Lai Phúc lôi túm ra khỏi phòng. Thạch Lý thị liền ôm lấy Thạch Lai Qúy khóc rống lên: "Qúy ơi! Ngươi cũng không thể hù dọa nương, nếu
ngươi vì cái thứ không ra gì kia chọc tới quan tòa thì làm sao nương
sống được. Ô ô......"
"Nương, trong lòng của con rất đau
khổ! Lúc trước con là bị mỡ heo làm mờ mắt, không nên lấy cái loại hàng
rách nát này, gặp nạn liên tiếp mất đi hai đứa con trai, con thật sự là...... Thật sự là hận không thể lột da của nàng ta. Ai......"
Nói xong liền ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, Thạch Lai Phúc ôm lấy Thạch
Lai Qúy nói: "Đệ, chuyện đã xảy ra rồi thì chấp nhận thôi......
Vương Lan này lão Thạch gia ta giữ không nổi, một hồi ta đi mời Thạch
lão tú tài tới ghi hưu thư, Nhị đệ muội còn cần ngươi, dù sao vừa chảy
mất hài tử, trong nội tâm khẳng định không dễ chịu. Một lát ta liền đi
qua nhà Vương ca mượn xe lừa ngay trong đêm mang Vương Lan trả trở về."
Thạch Lai Qúy thở dài, nhẹ gật đầu, một bên Thạch Lý thị nghiến răng nghiến
lợi nói: "Sao có thể dễ dàng như vậy cho độc này phụ hả? Báo quan! Để
cho nàng ngồi trong đại lao đi!"
Trong phòng Vương Lan nghe xong
lời nói của Thạch Lý thị, lảo đảo bò lên đi ra, quỳ gối trước mặt Thạch
Lý thị: "Nương, ngài và Qúy có phải là oan uổng ta hay không? Ta cũng
không có làm gì mà!" Nói xong ác ngoan chỉ vào Tằng Tử Phu: "Là ngươi
làm đúng không? Tại sao phải hãm hại ta chứ! Ngươi sợ chi thứ hai bọn ta tranh tiền của nương hay là gì hả? Sao hãm hại ta như vậy, ngươi có
phải là người hay không hả?
Tằng Tử Phu thấy Vương Lan như thế
nói: "Đã tới nước này rồi, ngươi cũng không nghĩ lại chuyện đã làm của
chính mình, còn muốn giội nước bẩn lên trên người của ta. Có phải ngươi
thật sự cảm thấy chị dâu chính là quả hồng dễ bắt nạt hay không? Cũng
không cần ngươi ở đây kêu oan, làm theo như lời nương nói đi báo quan
đi, do quan lão gia kết án. Đương nhiên, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, gϊếŧ người thì phải đền mạng. Mặc dù chưa có sinh ra cũng là một sinh mệnh. Chiếu theo luật pháp, tự bản thân ngươi suy nghĩ kỹ đi."
Vương Lan há hốc mồm, lúc này nàng thật đúng là sợ, giữ chặt ống quần Thạch
Lai Qúy: "Qúy ca, chẳng lẽ ngươi cũng không cần ta sao? Qúy ca, ta cam
đoan từ nay về sau sẽ hầu hạ ngươi thật tốt. Qúy ca......" Nếu như
từ bây giờ về sau Vương Lan cũng không có mang thai nữa, có khả năng
nhìn nàng ta khóc hoa lê đái vũ như vậy Thạch Lai Qúy còn có thể thương
cảm một chút, nhưng từ lúc mang thai, thể trọng Vương Lan thẳng tắp tăng lên!
Mọi người có thể tưởng tượng một chút, cùng một khối thịt
béo khóc nói cho ngươi biết sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, ngươi sẽ có cảm
giác gì. Thạch Lai Qúy chán ghét đạp chân Vương Lan nói: "Ta nghĩ đoạn
thời gian tình nghĩa phu thê, hơn nữa ngươi vừa sinh cho ta một khuê nữ, nên ta sẽ không báo quan, ngươi thành thành thật thật cầm hưu thư rồi
rời đi. Đừng dây dưa nữa, nếu không...... nếu không thì ngươi chờ
đợi ăn cơm tù đi."
Vẻ mặt Vương Lan không thể tin, chỉ chỉ Thạch
Lai Qúy nói: "Ngươi cứ nhẫn tâm như vậy? Tốt xấu gì ta vừa mới sinh con, chẳng lẽ bây giờ muốn ngươi đuổi ta đi sao? Ngươi để cho ta sống thế
nào hả?"
Thạch Lai Qúy quay mặt qua chỗ khác không nhìn xem Vương Lan, một bên Thạch Lý thị chỉ vào Vương Lan liền mở miệng mắng to:
"Ngươi làm sao sống cũng không có nửa phần quan hệ với lão Thạch gia
chúng ta. Không đi nha môn tố cáo ngươi, ngươi phải đốt nhang thơm rồi.
Ngươi là tiện nhân vô lại! Độc phụ, thời điểm ngươi kê đơn chuẩn bị hại
Thạch Thúy Cúc, sao ngươi không suy nghĩ, mất đi hài tử thì Thạch Thúy
Cúc làm sao sống hả?"
Lúc này lão tú tài cũng được lão Vương mời
tới, Thạch Lai Phúc tiến lên nói: "Vương ca, thật sự là đã làm phiền
ngươi, nhìn lúc này hơn nửa đêm lại để cho chị dâu tới hỗ trợ trông hài
tử, lại để cho ca đi mời Thạch lão tú tài!" Lão Vương khoát tay nói:
"Hàng xóm với nhau khách khí gì, hơn nữa quan hệ hai nhà chúng ta là gì! Ta về trước đây, chị dâu ngươi mang theo hài tử các ngươi, yên tâm đi." Tằng Tử Phu cũng tạ ơn lão Vương liền cùng Thạch lão tú tài nói đơn
giản chuyện đã xảy ra.
Thạch lão tú tài nghe xong thì kinh ngạc:
"Sao còn có độc phụ như thế? Nếu như thỉnh tộc trưởng chúng ta chính là
cho chết chìm!" Thạch Lý thị thở dài nói: "Đây không phải chúng ta là
chi nhánh đã ra tộc sao? Ai, quên đi, phải bỏ nàng thôi." Thạch lão tú
tài gật gật đầu, chuyện tình của nhà người ta mình lẫn vào nhiều như vậy làm gì, giúp đỡ viết xong hưu thư cầm bạc rời đi là được.
Vương
Lan ngơ ngác nhìn hưu thư dưới chân mình, hung hăng trợn mắt nhìn mắt
Tằng Tử Phu, lại đáng thương ba ba nhìn qua Thạch Lai Qúy: "Để cho ta cứ như vậy mà đi sao?" Thạch Lai Qúy thở dài: "Thu dọn một chút đồ, sáng
sớm ngày mai thì đi đi." Rồi cũng không quay đầu lại đi vào trong phòng
Thạch Thúy Cúc. Thạch Lý thị hướng về phía Vương Lan phi một ngụm, được
Tằng Tử Phu nâng đỡ đi vào phòng. Tằng Tử Phu chỉ là lắc đầu đối với
Vương Lan, thật sự là không tưởng tượng nổi, nàng ta cũng đã trở thành
mẹ, làm sao có thể làm ra chuyện táng tận vô lương như thế chứ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Tằng Tử Phu nhíu mày đi ra bên ngoài chợt nghe Thạch
Lý thị lớn tiếng chửi bậy, nghi hoặc nhìn mắt Thạch Lai Phúc đồng dạng
bị đánh thức. Thạch Lai Phúc lưu loát mặc xong quần áo liền mở cửa ra đi ra ngoài, Tằng Tử Phu thở dài, đi qua nhà Vương tẩu tử đón hai đứa bé
trở về, cũng mặc quần áo vào, thấy Thạch Lý thị ở trong sân chửi bậy,
Thạch Lai Qúy ngồi xổm bên cạnh không nói gì, Thạch Thúy Cúc cũng mặc
quần áo xuống giường sắc mặt trắng bệch tựa ở bên cạnh khuông cửa......
Tằng Tử Phu đi tới nói: "Thúy Cúc, chúng ta vào nhà, sảy
thai cũng phải ở cữ, nếu không chính là gây vạ." Thạch Thúy Cúc giống
như là tìm được người thân ôm Tằng Tử Phu liền khóc lớn lên: "Chị dâu,
làm sao đây! Cuộc sống này thật sự là không qua nổi rồi, một đồng tiền
cũng bị mất! Ròng rã bốn lượng bạc đó! Một đồng tiền cũng không lưu lại, sao nàng không ngẫm lại còn có cốt nhục thân sinh của nàng phải ăn cơm
chứ! Ô ô...... Chị dâu......"
Tằng Tử Phu hiểu rõ, thì
ra Vương Lan thừa dịp tất cả mọi người còn đang ngủ liền mang toàn bộ
bạc của Thạch Lai Qúy cuốn gói đi rồi, để lại một mình hài tử gầy yếu,
thở dài! An ủi vỗ vỗ vai Thạch Thúy Cúc nói: "Thúy Cúc, đừng lo lắng,
lát nữa ta để cho đại ca ngươi mang tới hai lượng bạc, nhiều hơn nữa thì chị dâu cũng không có, tối thiểu hai lượng bạc cũng đủ cho các ngươi và hài tử ăn uống mấy tháng."
Thạch Lai Qúy nghe xong lời mà Tằng
Tử Phu nói, ngắm nhìn đại ca của mình khoát tay nói: "Không cần! Chị
dâu, tâm ý của ngài đệ đệ cảm kích rồi, nhưng ngài cũng có hai đứa bé
phải há mồm vậy! Không thể thoải mái so với đệ đây, ngay bây giờ đệ đệ
sẽ đi nhà mẹ đẻ tiện nhân kia đòi bạc lại." Nói xong không chờ Tằng Tử
Phu mở miệng liền chạy đi ra ngoài.
Tằng Tử Phu thở dài đỡ Thạch
Thúy Cúc đi vào phòng, đắp kỹ chăn cho nàng ấy rồi ôm lấy đứa bé đang
khóc lớn, quay đầu lại không đồng ý Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc thấy
vậy mím môi nói: "Chị dâu, người có thể nói lòng ta hung ác, nhưng một
khi ta ôm lấy đứa nhỏ này, ta liền nghĩ đến hài tử đáng thương của ta
ngay cả thế giới này cũng chưa từng thấy đã chết đi...... Ô ô...... Ta không có thiện tâm như chị dâu ngài! Ta không có cách nào nuôi nàng, chị dâu......"
"Nhị đệ thì sao?"
"Chị dâu,
Qúy ca nói rồi, đưa con cho nương nuôi dưỡng, dù sao độc phụ đi, phòng
bên này còn dư một gian, để cho nương dời qua ở, thuận tiện mang đứa bé
này."
Tằng Tử Phu nghe xong lời này cũng không nói lời nào rồi,
thở dài dỗ dành hài tử trong tã lót đang ngủ liền trở về phòng mình.
Giữa trưa Tằng Tử Phu đưa một chén canh gà đến trong phòng Thạch Thúy
Cúc, rất xa chợt nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa nhỏ, nhíu mày đẩy
cửa ra, Thạch Thúy Cúc ngẩng đầu hướng về phía Tằng Tử Phu cười cười
nói: "Chị dâu, làm phiền tẩu rồi."
Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Nói lời khách khí làm gì, hài tử ăn chưa? Khóc đến lợi hại như vậy?" Thạch
Thúy Cúc hời hợt nhìn một cái hài tử còn đang khóc nỉ non, lắc đầu nói:
"Ta không có sữa, vừa rồi cho nàng uống nước suông nàng cũng không há
miệng, bộ dạng gầy yếu như vậy chắc là sống không được rồi, chỉ trách
nàng không may gặp phải độc phụ như vậy làm nương!"
Nghe xong
Thạch thúy Cúc nói, Tằng Tử Phu ngẩn ngơ, thật sự là không ngờ những lời này sẽ từ trong miệng Thạch Thúy Cúc nói ra. Thạch Thúy Cúc thấy biểu
lộ của Tằng Tử Phu như vậy cũng hiểu được Tằng Tử Phu không quen nhìn
mình làm như vậy, nghẹn giọng nói: "Chị dâu, tẩu là người tốt ta biết
rõ! Người đối với ta cũng tốt, ta cũng vậy ghi ở trong lòng, vừa rồi
nương tới ta cùng nương nói rõ chuyện tình đứa nhỏ này. Nương nói bên
tẩu còn có hai đứa bé phải chăm sóc, rất là bận rộn, nhìn cũng không
nhìn đứa bé này đã đi. Chị dâu, lòng của ta không dung được nàng, để cho nàng tự sanh tự diệt đi...... Ai...... Đều là mệnh...... Hài tử của ta mệnh cũng khổ như vậy...... Không biết hắn có trách
ta người làm nương này không có bản lĩnh hay không, không trách hắn, ta
đây nhắm mắt lại thật giống như có thể nghe được tiếng hắn khóc......"