Chương 30: Thu dưỡng

Nghe xong Thạch

Thúy Cúc nói, Tằng Tử Phu cũng không bàn tán cái gì, chỉ cúi đầu nhìn

qua đứa bé đang khóc, đứa nhỏ này thân thể yếu ớt, nếu tiếp tục như vậy

chắc là...... chắc là sống không được vài ngày đi!

Nghe

tiếng khóc thảm, nàng cũng là đang oán trên đời này không công bình...... khóc khổ cho mệnh của mình? Tằng Tử Phu đỏ vành mắt, đưa một tay

xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, mím môi, quay đầu lại nghiêm túc nhìn qua

Thạch Thúy Cúc: "Đứa nhỏ này, ta ôm đi!" Thạch Thúy Cúc thấy vậy quay

mặt qua chỗ khác: "Chị dâu nên nghĩ kỹ càng, còn đại ca?"

Tằng Tử Phu không có trả lời mà ôm hài tử đi ra ngoài. Trở lại trong phòng mình lấy ra một cái yếm còn chưa mặc qua mặc vào cho đứa nhỏ, lại vén áo lên cho bú sữa. Cúi đầu nhìn qua đứa nhỏ đang ôm bộ ngực mình từng ngụm

từng ngụm bú sữa mẹ, chắc là đói lắm rồi. Vương Lan sao có thể nhẫn tâm

vứt bỏ hài tử mình mang thai mười tháng sinh ra đây?

Trong lòng

Tằng Tử Phu vẫn là có chút kỳ lạ Thạch Thúy Cúc nhẫn tâm, nhưng mà nghĩ

lại, nếu như đổi thành mình là Thạch Thúy Cúc thì sao? Mình sẽ làm như

thế nào? Thật sự rộng lượng xem đứa nhỏ này như con mình sinh ra sao? Dù sao Vương Lan đối với mình không có tạo thành thương tổn thực chất, cho nên mình có thể hiểu Thạch Thúy Cúc nhưng lại vĩnh viễn không cảm nhận

được khổ sở của nàng. Có lẽ đổi thành chính mình thì càng thêm cực đoan...... Nghĩ vậy cũng không trách Thạch Thúy Cúc rồi, nói sao mình

cũng không có lập trường gì đi trách người ta.

Thạch Lý thị vào

phòng: "Tử Phu à, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Tằng Tử Phu có chút ngượng

ngùng kéo y phục của mình, hống hống hài tử trong ngực nói: "Nương, dù

sao đứa nhỏ này cũng là huyết mạch Thạch gia ta, Thúy Cúc bên kia, ta có thể lý giải...... Hai đứa con là nuôi, ba đứa cũng là nuôi, cũng

may Cỏ Nhỏ, Tiểu Bùn đều là dễ mang không khóc nháo gì."

Thạch Lý thị thở dài nói: "Ai nói không phải đâu, nhưng lão Thạch gia ta xin lỗi nha đầu Thúy Cúc kia, ý của Qúy tử cũng không muốn nuôi, dù sao chỉ là

con gái, bộ dạng gầy yếu này sợ là cũng nuôi không sống nổi, ngươi

thương lượng với Phúc tử chưa?"

Tằng Tử Phu cười cười, trong lòng hiểu được Thạch Lý thị tuy không thích đứa nhỏ này là con gái, nhưng

cũng là cháu gái ruột của mình cũng không nên cứ như vậy từ bỏ, trong

nội tâm đúng là rất mâu thuẫn. "Nương, Phúc ca bên kia không cần phải

hỏi, ngài cũng không phải không biết, Phúc ca vô cùng nặng thân tình

rồi, đây chính là cháu gái ruột của hắn, cao hứng còn không kịp!"

Thạch Lý thị thở dài nói: "Tử Phu, khổ ngươi! Nếu Phúc tử bên này cũng đồng

ý, đứa nhỏ coi như là ngươi sinh, về sau lại nói cùng Quý tử bên kia, ta chính thức cho làm con thừa tự, thời điểm nhập hộ cũng ghi là ngươi

sinh." Tằng Tử Phu gật đầu cười, buổi tối thời điểm Thạch Lai Qúy ủ rũ

vào phòng, nhìn bộ dáng cũng biết không đòi được tiền về, hỏi vài câu,

mới biết được Vương Lan cũng không trở về nhà mẹ đẻ.

Tằng Tử Phu nói với Thạch Lai Phúc chuyện tình đứa nhỏ này, Thạch Lai Phúc thở dài

liền gật gật đầu, trong lòng đối với cách làm của nương tử mình rất là

thoả mãn. "Nương tử, nàng thật là nhân hậu! Oa nhi này gặp phải nàng

chính là có phúc khí." Tằng Tử Phu chỉ là cười cười cũng không nói gì

khác, lúc ăn cơm tối Thạch Lai Qúy cũng biết chuyện Tằng Tử Phu muốn

nuôi hài tử bệnh này, mắt nhìn đứa trẻ con trong ngực Tằng Tử Phu, thở

dài nói: "Chị dâu, đứa nhỏ này nhỏ gầy như vậy, vừa nhìn cũng biết là

thể nhược nhiều bệnh, về sau vì nàng lại phải lãng phí bao nhiêu bạc,

nếu không liền...... liền...... để cho nàng tự sinh tự diệt

đi!" Thạch Lai Qúy nắm chặt nắm tay nói ra.

Thạch Lai Phúc trừng

mắt nhìn Thạch Lai Qúy nói: "Nói lời nói ngu ngốc gì đó? Ngươi đã không

nuôi liền giao cho chị dâu ngươi đến nuôi đi, nhiều hài tử cũng chỉ là

nhiều miệng ăn,con bé có thể ăn được bao nhiêu?" Thạch Lai Qúy nghe xong cái này cũng không còn nói gì nữa, Thạch Lý thị nói ra chuyện tình cho

làm con thừa tự, Thạch Lai Qúy cũng đồng ý gật đầu. Chờ hài tử vừa được

một tuổi thời điểm nhập hộ liền trực tiếp theo Tằng Tử Phu bên này đi.

Trở về nhà, Tằng tử Phu ôm hài tử trong ngực, cười nói: "Đứa nhóc này bộ

dạng đáng thương, mảnh mai tựa như phiến lá cây bay theo gió, nhũ danh

kêu Tiểu Diệp Tử đi, về phần đại danh thì gọi theo tỷ tỷ của nàng, ừm...... vậy kêu Thạch Giai Huệ đi, Phúc ca chàng cảm thấy thế nào?"

Thạch Lai Phúc một bên đùa Cỏ Nhỏ, nhẹ gật đầu: "Nương tử nói tên gì thì kêu

tên đó, dù sao nương tử đặt tên đều dễ nghe, đừng nói, bộ dạng Tiểu Diệp Tử này cùng Cỏ Nhỏ của chúng ta lớn lên vẫn có chút giống nhau, chính

là không có đẹp mắt như Cỏ Nhỏ của chúng ta, có phải hay không, Cỏ Nhỏ?" Chọc cho Cỏ Nhỏ cười toe toét miệng chảy chảy nước miếng......

Tằng Tử Phu liếc mắt Thạch Lai Phúc nói: "Có ai nói như vậy sao? Các nàng

trưởng thành đương nhiên giống nhau rồi, nhưng ta nói cho chàng biết,

đứa nhỏ này chính là con thừa tự của chúng ta, chính là ta thân sinh!

Hiện tại hài tử còn nhỏ, nghe không hiểu lời nói của người lớn, nhưng

chờ hài tử trưởng thành, chàng nên chú ý một chút, chúng ta cũng không

thể cho chúng biết rõ đâu?"

Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu

nói: "Ta đây không phải đang nói giỡn đấy sao? Tiểu Diệp Tử của chúng ta cũng là xinh đẹp nhất, nương tử, nàng thật thiện tâm, có thể lấy được

nàng là đại phúc khí đời này của Thạch Lai Phúc ta!" Tằng Tử Phu liếc

mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Nói cái này làm gì vậy, thiệt là."

Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu đỏ mặt, lại thấy Tằng Tử Phu vén áo lên bắt

đầu cho hài tử ăn...... Nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy hạ thân nóng

lên, mắt ngơ ngác nhìn thấy Tiểu Diệp Tử từng miếng từng miếng mυ"ŧ lấy □ no đủ của Tằng Tử Phu. Mội bàn tay to liền không an phận cầm lấy cái

khác, đặt Cỏ Nhỏ trong ngực ở trên giường tiến lên cũng bắt đầu ngậm

lấy...... Tằng Tử Phu bị một bàn tay khác của Thạch Lai Phúc kiềm

chế, trong ngực còn ôm Tiểu Diệp Tử cũng không làm được động tác gì:

"Ngươi làm cái gì vậy hả...... A...... Đừng...... Cỏ Nhỏ

và Tiểu Bùn còn chưa có ăn sữa...... A...... Phúc ca......"

Cũng may Thạch Lai Phúc nghe được Tằng Tử Phu nói Cỏ Nhỏ và

Tiểu Bùn còn chưa có bú sữa mẹ, lưu luyến ngẩng đầu từ trước ngực Tằng

Tử Phu, bên miệng còn dính sữa nói: "Nương tử thực ngọt...... Ta

còn muốn uống." Tằng Tử Phu giao Tiểu Diệp Tử cho Thạch Lai Phúc, đánh

cho Thạch Lai Phúc vài cái: "Chàng thật chán ghét, vốn cái này cho ba

đứa hài tử còn không đủ, chàng còn...... chàng còn như thế, chàng

không cảm thấy xấu hổ hả!"

Thạch Lai Phúc đặt Tiểu Diệp Tử ăn

uống no đủ tới bên cạnh Cỏ Nhỏ, ôm lấy Tằng Tử Phu nói: "Nương tử, là ta nhớ nàng...... Nếu không tối nay?" Sau khi Tằng Tử Phu đẩy đầu

Thạch Lai Phúc ra nói: "Hôm trước không phải vừa mới gì kia sao?" "Nương tử, nàng cũng biết hôm trước à? Nàng cũng không biết tối hôm qua ta gấp đến mức nhiều khó chịu!"

Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc:

"Tối hôm qua xảy ra chuyện kia chàng còn muốn...... chàng..... chàng...... chàng chính là một sắc lang!" Thạch Lai Phúc cũng

không thấy xấu hổ gì, còn tiến đến trước mặt Tằng Tử Phu nhỏ giọng nói:

"□ lang, □ lang!" Huyên náo đến Tằng Tử Phu thật sự là không có cách nào khác, vừa hay lúc đó Cỏ Nhỏ khóc lớn lên!

Cỏ nhỏ đối thoại:

nương, đợi lâu như vậy, tiểu muội muội uống sữa xong đã ngủ vì mao ta

liền không có uống? Không để cho ta uống coi như xong, vì mao còn đem

tiểu muội muội phóng tới nằm bên cạnh ta, không biết nàng vừa uống sữa

xong, trên người đều là mùi sữa thơm sao? Đây không phải hai tầng đả

kích ta sao?

Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra, ôm lấy Cỏ Nhỏ

hống hống liền bắt đầu cho Cỏ Nhỏ bú sữa, Thạch Lai Phúc một bên hâm mộ

nhìn khuê nữ của mình. Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Tiểu

Bùn còn đang ở bên nương đó, chàng còn không ôm tới? Uống sữa đó! Không

nên chờ bên kia cũng khóc lên, chàng còn muốn?" Thạch Lai Phúc ồ một

tiếng, không muốn nhìn nương tử lỏa...... lộ bộ ngực ra bên ngoài,

liền ra khỏi phòng đi ôm hài tử.

Chờ Tằng Tử Phu cho Tiểu Bùn bú

xong, Thạch Lai Phúc ôm Tiểu Bùn trở về chỗ Thạch Lý thị. Không có cách

nào, bây giờ Thạch Lý thị là không rời Tiểu Bùn, Tằng Tử Phu đối với lão nhân trọng nam khinh nữ chỉ là lắc đầu. Dù sao Thạch Lý thị coi như

tốt, tối thiểu đối với Cỏ Nhỏ cũng thương yêu, chẳng qua là so ra kém

Tiểu Bùn. So sánh với Tiểu Diệp Tử cũng có chút đáng thương, cho nên

Tằng Tử Phu đối với Tiểu Diệp Tử càng thêm sủng ái. Đương nhiên nàng

cũng không có quên Cỏ Nhỏ và Tiểu Bùn, dù sao cũng là con mình sinh ra.

Hơn nữa trong lòng Tằng Tử Phu hiểu, tuyệt đối không thể cưng chìu, hài

tử cực kỳ có linh tính!

Nhờ Tằng Tử Phu tận lực điều dưỡng, Tiểu

Diệp Tử cũng bắt đầu trắng trắng mập mạp lên, đương nhiên thể cốt cũng

không có cường tráng được như Cỏ Nhỏ và Tiểu Bùn, nhưng mà cũng không

biểu hiện bệnh trạng gì rồi. Hiện tại Tằng Tử Phu ngoại trừ làm việc

nhà, chế tác nguyệt sự thư, cho ba búp bê uống sữa, còn muốn dành ra

thời gian cho ba búp bê làm vận động. Cái gọi là vận động chính là mỗi

ngày giúp đỡ búp bê duỗi duỗi cánh tay, đá đá cẳng chân, uốn éo uốn éo

cổ, bơi bơi vịnh. Vì thế còn đặc biệt để cho cha mình Tằng lão đại làm

cho ba cái thùng gỗ kích cỡ giống nhau, còn khắc lên tên Cỏ Nhỏ, Tiểu

Bùn, Tiểu Diệp Tử, bên cạnh tên còn có khắc bức tranh nhỏ tương ứng.

Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử thì có vẻ đơn giản, khắc lên mấy cây cỏ, vài miếng

Tiểu Diệp Tử là tốt rồi, Tiểu Bùn quả thực làm cho Tằng Tử Phu phiền não một hồi, cuối cùng Tằng Tử Phu chạm trổ hai tòa núi nhỏ, dù sao núi là

do bùn và đất tảng tạo thành còn gì!

Trừ lần đó ra, Tằng Tử Phu

vẽ vài cái kiểu dáng món đồ chơi hiện đại, bảng con số, xếp gỗ vân.vân, đặc biệt còn cho Tằng lão đại bớt thời giờ làm đồ chơi cho ba cái búp

bê chơi, còn cho Thạch Lai Phúc đưa qua mấy khối gỗ để cho Tằng lão đại

làm cho ba cái rương cho ba búp bê đựng đồ chơi quần áo. Vốn ban đầu

Thạch Lai Phúc có ý tứ là làm một bộ lưỡng sáo thì phải, dù sao ba cái

hài tử tiểu cũng chơi không được nhiều như vậy, nhưng Tằng Tử Phu bác

bỏ, bảo là phải xử lý sự việc công bằng. Cỏ Nhỏ, Tiểu Bùn đều là Tằng Tử Phu thân sinh, nhưng dù sao Tiểu Diệp Tử cũng không phải. Thạch Lý thị

thấy Tằng Tử Phu thật là xử lý sự việc công bằng, ai cũng không cưng

chìu, trong lòng cũng càng thêm coi trọng Tằng Tử Phu.