Hoàn thành xong thủ tục mua ngọn núi, đo đạc xong xuôi, Tiêu Thụy Vân thuê người bắt đầu khoanh lại cả ngọn núi nhỏ đó, tránh trường hợp dê đi lạc cùng dã thú đi vào săn dê. Chuyện hắn mua núi đã lan khắp toàn thôn, một đường nơi nơi đều có chuyện hắn kiếm tiền bằng cách nào mà nhiều như thế, kẻ tốt thì nghĩ hắn làm ăn lớn trên trấn, kẻ xấu thì nói hắn đi theo nghề phi pháp, xấu xa lại độc ác. Đủ mọi lời thoại đều có thể bày ra, nhưng chung quy lại thì vẫn không có ai tiến tới hỏi chuyện hắn. Chỉ có vài người quen quen quan hệ cũng khá được có tới nhà chơi, hỏi chút chuyện từ Đại Tiểu Hi, nhưng cậu cũng không có biết chuyện gì, chỉ lắc đầu nói không biết, mấy người cũng chỉ lắc đầu ngao ngán thở dài.
Mua dê xong, nhìn cả đám mấy trăm con đi lại ăn cỏ phía trước, Tiêu Thụy Vân đã thấy cả đống bạc sắp tới tay rồi, nhanh thôi a, hắn lại có thể thu thêm đống bạc từ đám dê này rồi hắc hắc.
Bên cạnh hắn là Đại Tiểu Hi đang ôm mèo mập trên tay vuốt ve, nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, cậu cũng cười theo. Chỉ cần người đó vui, tâm tư cậu cũng vui, cậu cũng biết nếu đám dê này lớn lên tốt, bọn họ lại có bạc thu vào tay. Còn có, cậu với đại ca càng nhanh chóng có thể thành thân rồi hi hi.
"Cười ngốc gì đó, mau về nhà nhanh, chờ ta lên núi kiếm chút đồ vật xong, về nhà liền làm đồ ăn ngon cho tiểu Hi ăn." Tiêu Thụy Vân vỗ vỗ bả vai nhỏ của cậu, dùng sức đưa người trở về nhà rồi liền rời đi tiến hướng núi sâu mà đi. Hắn tính lên núi kiếm thêm nhiều đồ, tốt nhất là những thứ có giá trị cao như thảo dược, hoặc là những nguyên liệu làm đồ ăn cũng được, mang về trồng một chút liền sau này có đồ ăn thay bữa rồi.
Lần này hắn muốn đi khoảng vài ngày, thực ra đem theo tiểu gia hỏa đi hắn cũng không lo về sự an toàn của cậu, nhưng chuyện về không gian hắn chưa muốn tiểu gia hỏa biết quá sớm. Không phải hắn còn đề phòng lo lắng tiểu gia hỏa sẽ phản bội mình, hắn tin tưởng trực giác của bản thân, tiểu gia hỏa thực sự một lòng với hắn, nếu không thì cũng không có không chút nghi ngờ hắn rồi. Tiểu gia hỏa có đủ thời gian để tìm hiểu về hắn, về nguyên thân trước kia, hẳn là sẽ thấy hắn cũng với nguyên thân bây giờ khác nhau một trời một vực, nhưng cậu không hỏi, chính là hắn thấy tiểu gia hỏa yêu con người bây giờ của hắn, chứ không phải là quá khứ của hắn, con người biết quý trọng hiện tại, tiến tới tương lai, chứ không phải chìm đắm trong quá khứ. Bản thân hắn cũng rất mong chờ tiểu gia hỏa có thể hỏi chuyện riêng tư với hắn, muốn cậu hỏi tất tần tật, hắn sẽ trả lời thành thật, tuyệt đối không dối lừa tiểu bảo bối của hắn.
Khi hai con người hiểu rõ bản thân nhau, đối với hôn nhân không còn gì đáng mong chờ hơn nữa rồi.
Nửa buổi chiều này Tiêu Thụy Vân tìm được một chút nguyên liệu nấu ăn mà hắn biết ở hiện đại, chờ hắn thu xong chúng vào không gian thì trời cũng đã tắt nắng rồi. Một đêm ở lại trong không gian, hắn cũng không có tinh thần đi ngủ, lại làm thêm mấy luống đất trồng mấy nguyên liệu nấu ăn vào, lại thu thập một chút đồ dùng trong nhà trúc, kiểm kê lại số đồ còn lại có thể dùng trong bao lâu. Nếu muốn chinh phục cha vợ đại nhân, hắn không thể thiếu mấy loại gia vị thông dụng được a.
Ngày thứ hai ở trong rừng liên tục tìm kiếm, hắn lại tìm được thêm vài loại nguyên liệu nấu ăn, cùng với mấy loại cây trồng ăn quả do đám khỉ thu hút. Lúc nhìn đàn khỉ đó Tiêu Thụy Vân còn khá ngạc nhiên, bởi vì hắn không nghĩ tới được rằng một con khỉ cũng có thể khiến người ta cảm thấy rùng mình. Thông qua một chút suy đoán thăm dò, hắn liền chắc chăn con khỉ đầu đàn kia sắp thành tinh luôn rồi. Nhưng mà mặc kệ nó có thành tinh hya không thành tinh, hắn vẫn phải thu được mấy loại cây ăn quả kia a.
Quả thanh mai là loại quả mà hắn mới ăn được vài lần, chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng, tiểu gia hỏa nhất định sẽ thích chúng lắm. Mặc dù không biết suy nghĩ của đối phương, nhưng đàn khỉ trên cây cao kia chỉ tò mò nhìn hắn đào vài gốc cây con rồi chớp mắt chũng liền biến mất, có vài con khá ngạc nhiên, tiến lại gần liền bị khỉ đầu đàn túm lại không cho đi, nhe răng cảnh cáo nó.
Nơi này có hẳn một khu cây thanh mai, từng cây từng cây xum xuê lá xanh, lộ ra trong đó là những chùm quả nho nhỏ có xanh có đỏ trông vô cùng ngon miệng đẹp mắt. Hắn còn để ý thấy phía xa kia có mấy cây me, theo như hắn nhớ thì mùa này hẳn không có me chín mới đúng, thế nào mà trên cây lại có me chín như vậy nha? Lẽ nào cây trồng nơi này cũng khác so với hiện đại a? Thôi, không quan tâm nữa, hắn nên nhanh chóng hái nhiều chút quả mang về thôi. Khung cảnh rừng núi thực ra khiến người ta cảm giác có chút âm u, nhưng mà hoàn cảnh của Tiêu Thụy Vân lại có chút khó nói lên lời.
Nhìn, nhìn đi, các ngươi nhìn thoải mái a, ta cũng không phải nữ nhân, không ngại các ngươi nhìn một đâu ha!
Một người mà bị một đám khỉ sắp thành tinh nhìn chằm chằm mọi hành động mình làm liệu có thấy khó chịu không a. Hái một lượng lớn me cùng thanh mai bỏ vào không gian, Tiêu Thụy Vân trước sự chứng kiến của đám khỉ một mình bỏ đi nơi khác, nhưng trước khi đi, hắn lấy ra một rổ nho để lại dưới đất. Mãi tận khi bóng dáng hắn biến mất, con khỉ đầu đàn mới nhảy từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm rổ nho với những quả nho tươi mọng, tràn ngập một loại khí tức khiến nó xôn xao đầy ham muốn ăn chúng. Nó cũng biết, đám quả nho này ăn vào nhất định có lợi cho nó, nhưng mà nó còn có cả một đàn thuộc hạ. Lập tức khỉ đầu đàn liền kêu vài tiếng, một đám khỉ liền nhảy xuống vây quanh cái rổ, bắt đầu thò tay lấy nho ăn.
Tiêu Thụy Vân lại đi một hồi trong rừng, hắn lật lật vài bụi cây nhưng không có thứ gì, lại tiếp tục đi tiếp tới bên cạnh một đoạn suối nhỏ, hắn mới tìm thấy một đám măng tây đang nhú lên ngọn non. Mắt hắn sáng lên đầy vui vẻ, một tay lấy ra một cái sọt lớn, bắt đầu đi bẻ măng. Chỗ này gần nguồn suối nên măng trông vô cùng tươi non, có thể chế biến đa dang nhiều món, đầy dinh dưỡng a.
Có thêm măng tây làm tâm tình hắn sung sướиɠ, tinh thần cũng hăng hái để đi tìm kiếm thêm đồ vật. Cho nên cả một ngày này, Tiêu Thụy Vân chủ yếu thu thập được toàn bộ là hoa quả cùng đồ ăn, một chút thảo dược cũng tìm không ra. Vào không gian kiểm kê đồ vật ngày hôm nay tìm được, hắn lòng đầy thỏa mãn, lại bốc lên một nắm quả hạt màu đỏ tươi, miệng nhếch lên đầy hứng thú. Hạt dổi a, này hương vị này cho vào tiết canh phải biết ngon bao nhiêu đâu. Tốt nhất về nhà liền nuôi thêm chút vịt cùng heo, dù hắn tin tưởng gia súc gia cầm nơi này không có độc hại, nhưng là đồ nhà vẫn hơn đồ người đâu.
Ngày thứ ba trong rừng, Tiêu Thụy Vân may mắn tìm được chút nhân sâm niên đại khoảng vài trăm năm, tuy rằng nhỏ hơn cây nhân sâm đã bán kia, nhưng mà chăm thêm thì khỏi nói càng tốt a. Hắn còn tìm được vài loại cây chữa ho sốt như nhọ nồi, mã đề, húng chanh, rau má.., cùng mấy cây rau thơm khá phổ biến ở hiện đại mùi tàu, lá nốt, tía tô.... Không những thế, hắn còn chôm được một gốc cây dâu đất từ một con tinh tinh hắc hắc, lại đào được mấy khóm sắn dây, hắn còn nhớ rõ mùi vị nhai nhai thân cây đây, ngọt ngọt bùi bùi, con sâu tham ăn cứ thế ứa ra nước miếng với món hàng này.
Đồ vật trong rừng không có thiếu, thiếu nhất chính là thời gian mà thôi. Ngày thứ tư, cũng là ngày cuối cùng Tiêu Thụy Vân trong rừng tìm kiếm đồ vật, có vẻ hắn hom nay không được thần vận may an ủi cho lắm, mấy lần bị thú hoang tập kích, không thì cũng đạp phải mấy cái vũng bùn bẩn thỉu đầy phân động vật. Nơi rừng núi bao la này cũng chia ra những khu vực khác nhau, chẳng hạn như bây giờ, Tiêu Thụy Vân đứng trong khu vực rừng cây hỗn tập khá ẩm ướt, nếu không phải hắn biết qua qua địa hình nơi này thì hắn còn tưởng mình đang ở trong rừng mưa nhiệt đới vậy.
Tuy nhiên, nới này cũng có những thứ vô cùng khiến hắn hứng thú, nấm đùi gà, nấm mối, nâm tuyết, nâm rơm, mộc nhĩ, nấm thông, nấm bào ngư...toàn bộ đều là đồ ăn a. Thực vật, động vật nơi này đều vo cùng phong phú, ngay cả mấy loại hoa cảnh như hoa lan cũng đặc biệt chói mắt. Kiếm một khúc gỗ mục bỏ vào không gian, lại gỡ từng chút từng chút một một khóm hoa lan hồ điệp đang nở rộ rực rỡ xuống đắp lên khúc gỗ mục, thêm chút linh tuyền bổ trợ sống sót, Tiêu Thụy Vân lại tiếp tục đi tìm thêm một chút mấy loại cây cảnh mà hắn biết, cho đến khi một tay xách lan một tay xách một con rắn lớn quay lại chỗ cũ, hắn mới thở ra một hơi thật mạnh.
Này rắn lớn có chút độc, nhưng không mạnh, đột nhiên lao ra muốn cắn hắn bị hắn đập ngược lại dập đầu mà chết. Được rồi, thịt rắn ăn cũng rất ngon, mang về làm đồ ăn cho tiểu gia hỏa. Bên trong không gian đủ loại nguyên liệu nấu ăn cùng hoa quả, cây trồng cùng thảo dược chiếm hết một khu đất lớn rồi, bên trong bếp nhà trúc còn có mấy con heo rừng, nai lớn đã chết với mấy con nhím con gà rừng mập còn sống đâu, cứ ăn dần là được.
Ngày thứ năm, Tiêu Thụy Vân từ trong phiến rừng bước ra ngoài đường nhỏ dưới núi, hít thở chút vị nắng vàng đầy mùi thơm của đồng ruộng. Hắn không lập tức trở về nhà, mà là đi hướng ngọn đồi nhỏ nuôi dê. Hàng rào tuy chỉ làm bằng cây gỗ buộc lại, nhưng lại vô cùng rắn chắc, từng nhóm từng nhóm dê lớn dê nhỏ đang vui vẻ gặm cỏ. Ngày ngày bọn chúng đi với nhau tìm cỏ lá cây ăn, sáng trưa tối lại được uống nước được pha chút linh tuyền vào, tâm tình đương nhiên vui vẻ thoải mái, nhìn thấy người cũng không sợ.
Từ xa thấy mèo mập năm ườn trong nhà gỗ nhỏ trên cây, hắn nhếch nhếch khóe miệng, lấy ra một nắm quả thanh mai đỏ thẫm thơm ngát đi tới gốc cây, vẫy :"Lại đây cầm chút quả ăn a, uống thêm chút nước giải lao."
Mèo mập trợn mắt hổ phách trừng hắn, meo meo hai tiếng nhảy lên vai hắn, dùng răng nanh cắn chắn vai hắn trả thù, dám bắt bản lão hổ đi chăn dê!
"Ăn uống nhiều thì làm việc nhiều, có ngươi tọa trấn nơi này, đám dê cũng yên tâm lớn, sau này sẽ không thiếu ngươi đồ ăn ngon."
"Meow~, ngao ngao meo..." Hừ, còn dám lấy đồ ăn ra dụ lão tử!
Nhét một trái thanh mai vào miệng mèo mập, nhìn mèo ta nhai nhai nhổ hạt ra, trông khá hài hước.
"Ăn đi, làm việc tốt a, tối trở về liền có nhiều đồ ngon chờ ngươi."
Bỏ lại mèo mập ngồi ăn trái cây, Tiêu Thụy Vân đi trở về nhà mình, chào đón hắn chính là một cái ôm nhiệt tình từ tiểu gia hỏa mềm mại đáng yêu mà hắn nhớ nhung. Trông cái mặt nhỏ này xem, không có ăn đồ của hắn cũng có thể nhiều thêm chút thịt này. Véo véo má nhỏ phấn nộn, hắn cười ôn nhu :"Tiểu Hi mập ra rồi, này càng sờ càng mềm mại, thật tốt."
Bị nói như vậy Đại Tiểu Hi mặt nhỏ đỏ lên nóng bừng, cọ cọ l*иg ngực vạm vỡ rắn chắc nhỏ giọng nũng nịu :"Không có nha ca ca, tiểu Hi mới không béo, này kêu đầy đặn đó."
"Được, đầy đặn thật mới tốt, ta lại càng thích. Mau vào phòng khỏi nóng, xem ta đem mấy thứ về cho tiểu Hi ăn này." Hắn dắt tiểu gia hỏa vào phòng, ngồi xuống ghế mềm mại, lấy ra mấy bọc khá lớn, mở ra cho tiểu gia hỏa xem. Thanh mai, me, dâu đất, măng tây, hạt dẻ, nho rừng.... mấy thức hỗn tạp cùng nhau lộ ra sức hút của chính mình, tự tin đánh thức con sâu ăn uống của Đại Tiểu Hi.
"Oa, thật là ngon, thật nhiều, ca ca, này là cho tiểu Hi sao?" Thiếu niên vui vẻ mắt lấp lánh nhìn hắn đầy sung sướиɠ, lại nhìn nhìn đồ ăn trên bàn không khỏi liếʍ liếʍ môi. Nhìn ra tiểu gia hỏa muốn ăn, Tiêu Thụy Vân gật đầu, cầm lên một trái thanh mai đưa tới miệng nhỏ xinh xinh kia.
"Ăn thử xem có hợp khẩu vị không, này kêu quả thanh mai, bên trong có hạt nhớ nhổ ra." Nhìn miệng nhỏ ăn vào trái cây đỏ thẫm, yết hầu hắn có chút nuốt nuốt khó khăn, muốn ăn cái miệng đó thật!
"Thế nào?"
"Ngọt ngọt chua chua, ngon cực kỳ luôn á, tiểu Hi chưa ăn loại quả này bao giờ luôn, cảm ơn ca ca."
"Cái gì mà cảm ơn, ta chính là mang về cho tiểu Hi ăn, tiếp, thử chút me chín này, chua ngọt ngon tuyệt."
Hai người trong phòng khách ngươi đút ta ăn một hồi mới nhớ tới một đám hồ ly đang đáng thương ngốc nghếch cái đầu ủy khuất nhìn bọn họ, ha hả cười cười, Tiêu Thụy Vân mới chia cho chúng mỗi con năm quả, làm thành chút hoa quả lót dạ. Hắn xem xét biểu tình của tiểu gia giả đối với từng loại quả khác nhau, chắc chắn một điều rằng tiểu gia hỏa thích thanh mai với dâu đất nhất, liền tính toán trồng nhiều chút hai loại này. Thanh mai còn có thể ủ rượu làm si rô thanh mai, dâu đất thì quanh năm đều có, a, mùa đông làm chút hạt dẻ ngào đường cho tiểu gia hỏa ăn vặt bổ sung calo. Tốt nhất là vừa trồng cả ở nhà lẫn trong khống gian, sau này đi đâu cũng không thiếu chút đồ ăn này đâu.