Chương 22: Châu phủ Châu Tư Ninh

Buổi chiều hôm nay trời không nắng lắm, nhìn mây che trên cao có vẻ như sẽ mưa to, nhưng thời tiết vốn không phải là vấn đề của Tiêu Thụy Vân cùng Đại Tiểu Hi. Bởi vì chiều nay hai người bọn họ quanh đi quẩn lại chỉ đi cắt cỏ hái rau cho thỏ ăn, Tiêu Thụy Vân còn đào hố trồng mấy cây dược liệu trị cảm, ho sốt trong hoa viên nhỏ, lại trồng thêm mấy cây con ăn quả mà hắn mang về, nhìn mặt nhỏ đầy thỏa mãn của tiểu gia hỏa mà vui sướиɠ. Tưới thêm nước giếng pha linh tuyền, đảm bảo cây trồng khả năng sống cao hơn, hắn rửa tay mình cùng tay tiểu gia hả, xong xuối mới ôm người đi vào phòng khách, nhét người trong lòng ngồi trên ghế mềm, ra hiệu cho mấy tiểu hồ ly chơi cùng cậu, mới đi xuống bếp làm đồ ăn.

Bữa trưa ăn măng tây xào thịt heo rồi, tối nay liền làm măng tây cuộn....cuộn thịt bò a, nhưng mà nơi này không cho tùy tiện gϊếŧ trâu bò, vậy thì không ăn được rồi. Cũng không biết lão bản hôm bữa bán hải sản đã có hàng mới về hay chưa đây? Bỏ măng tây về rổ nhỏ, Tiêu Thụy Vân lau lau tay cho khô, đi tới chuồng trâu, nhìn nhìn hai con trâu một đực một cái cùng hai con nghé con, lại nhìn xe trâu bên lán nhà kia, quyết định gọi Triệu thúc tới. Hai người buộc trâu đực vào xe, một chuyến ngồi xe trâu đi lên trấn Yên Thủy.

Trên đường đi bọn họ gặp Mạc thẩm cùng con gái nhỏ Tống Mẫn ngồi xe Tống Cần cũng đi lên trấn, thành ra bọn họ cùng nhau bắt chuyện đi với nhau. Đám người đi gần tới cồng trấn rồi thì gặp một chiếc xe trâu khác đi ngược về thôn, bên trên xe là Ân thị cùng Tiêu Yến Nhạc hẳn là đi mua đồ mới về. Tiêu Thụy vân mới lười nhìn bọn họ, mặt không cảm xúc lướt đi ngang qua, không thấy được sự cay nghiệt từ ánh mắt của hai người thân của nguyên chủ.

"Ai nha, ta nói hai mẹ con nhà đó có thù thật dai, chung quy chỉ đi qua thôi cũng làm bộ mặt như kẻ thù không bằng đi, các ngươi biết Tiêu Yến Nhạc sắp tới thành thân hay chưa?" Mạc thẩm vẻ mặt cáu kỉnh cằn nhằn, lại hỏi đám người trẻ tuổi, một dạng bắt đầu tám chuyện.

Tiêu Yến Nhạc kết hôn? Tiêu Thụy Vân quay qua hỏi Mạc thẩm :"Thẩm, thẩm nói rõ chút, ta còn chưa có nghe tin này đâu?"

"Ngươi thì biết cái gì đâu, cả ngày trên núi, còn không sợ lão hổ bắt mất đi, này cũng là ta nghe mấy người khác nói chuyện, bà mối trấn trên tới nhà Tiêu gia bàn hôn sự, nghe đâu bảo là một công tử nhà giàu trên trấn, ta còn khó tin cơ, không biết vị công tử nhà nào lại có mắt nhìn độc đáo như vậy đâu."

"Ha ha, hẳn là bị mù rồi đi? Tiêu Yến Nhạc một dạng bà chủ ham ăn lười làm, hẳn là nhà kia cũng có cái không tốt đi." Theo hắn nghĩ, hai kẻ phải như thế nào mới có thể xứng đôi với nhau như vậy chứ!

"Nương, người nói nhanh một chút, ta cũng muốn nghe chuyện." Tống Cần một bên đánh xe, một bên thúc giục nương mình, miệng nhếch nhếch cười cười nhìn thấu tâm tư muốn hố người của nương mình.

"Haizz, thì ta cũng có biết nhiều đâu, thấy bảo hai mươi tháng này tới gặp mặt, thành liền nhanh chóng thành thân, nhưng mà ta biết chắc chắn mối này là xong xuôi rồi."

"Thẩm à, thẩm rốt cuộc là hiểu rõ hay không hiểu rõ a?"

"Không hiểu rõ!"

"Hắc hắc, thẩm vui tính quá, ta cũng mặc kệ nhà bọn họ, đã tách hẳn ra rồi, ta cũng không muốn liên quan gì tới bọn họ, thẩm yên tâm, nhanh lắm liền thẩm được ăn tiệc thành thân của ta rồi."

Mạc thẩm kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vui vẻ mà cười cười bí hiểm. Nghĩ nghĩ khi nào đi gặp tiểu Hi phải dặn dò một chút.

"Hắc, phải nhanh thêm mới được chứ Tiêu lão tam, ca nhi như tiểu Hi không nhiều, vừa ngoan vừa xinh đẹp, ngươi không biết chứ ta thấy mấy thanh niên mới lớn trong thôn cũng đang muốn ngo ngoe nhìn theo tiểu Hi đấy a." Tống Cần bồi thêm một câu, khiến Tiêu Thụy Vân không khỏi nhíu mày lại.

Không ngờ trong thôn lại có người muốn ngo ngoe tiểu gia hỏa của hắn a, này không được, hắn phải đẩy nhanh chuyện đi gặp mặt cha mẹ vợ mới được. Rất nhanh đã tới cổng trấn, đám người để xe trâu lại, tách ra mỗi bên một đường mà đi. Mà Tiêu Thụy Vân cùng Triệu thúc lại đi tới nơi bán hải sản lần trước. Bọn họ thấy được hàng hải sản thật nhanh, lão bản vẫn là đôi vợ chồng trung tuổi, người cân bán, người nhận tiền. Tiêu Thụy vân đi tới gần, gật đầu chào lão bản.

"Công tử, là ngài a, hôm nay hàng mới lấy về tối qua thôi, ngài muốn mua gì?"

"Ngoài những thứ cũ thì có gì mới không?"

"Có nha có nha công tử, này ta còn lấy thêm một loại đồ ít người ăn lắm, không biết công tử có muốn xem không?" Lão bản vừa nói vừa mở nắp một cái thùng nước ra, bên trong là mấy con bạch tuộc đang uốn éo trong nước, không lớn lắm nhưng cũng khoảng bàn tay hắn, này ngon a. Này đúng là vừa đúng ý hắn đâu, bạch tuộc hấp, xào, chiên....nghĩ thấy ngon rồi, may mắn nơi này còn gần biển, nếu không hắn không biết có được ăn lại hải sản không đâu.

"Lấy, lấy toàn bộ chỗ đó, lại thêm mấy cân mực đi. Ta hỏi một chút, các ngươi có thấy bên Hải Duyên thành có nhiều nơi bán món ăn biển không?" Hắn có chút suy tính đây, bên Tam Bình thành này tuy có bán hải sản, nhưng mà theo hắn biết, dân nơi này ghét mùi tanh tưởi từ hải sản đem tới, cho nên cũng có mấy nhà bán đồ ăn biển, nhưng cũng không có đông khách cho lắm. Không bằng mở một quán ăn kiếm thêm tiền, như vậy tiền từ nơi này vào tay, người ta cũng không dị nghị hắn kiếm tiền từ đâu nữa a.

"Công tử, bên thành đó có nhiều tửu lâu bán lắm, nhưng mà chỉ vài món chung chung, ta ăn thử một quán, mùi tanh thực nồng, có khi chỉ những người có khẩu vị nặng mới ăn được."

"Vậy, các ngươi có muốn làm chút sinh ý hay không?"

???? Lão bản mắt sáng kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười cười gật đầu :"Công tử có hay chăng muốn cùng chúng ta hợp tác làm ăn?"

"Đúng vậy, ta muốn bán chút đồ ăn biển, không biết ngươi có lấy được hàng thường xuyên hay không? Nếu được thì chuyện dễ bàn, còn không thì thôi vậy!"

Lão bản nghe vậy mừng quýnh lên, gật đầu rõ mạnh, dõng dạc đáp :"Công tử yên tâm, ta có thể đáp ứng yêu cầu chuyển hàng của công tử, còn không biết công tử muốn những loại nào, bao giờ thì bắt đầu."

"Ngày mai ta ghi danh sách đồ cần dùng cho ngươi, ngươi có thể tìm được bao nhiêu thì tìm, nhưng nhất định phải tươi sống, không được chết ươn. Tiền cọc sẽ chuyển cùng với danh sách, ngươi đưa hàng về đây ta sẽ cho người tới lấy. Hàng về lần nào, kết toán tiền lần đấy, sẽ không để các ngươi thiệt thòi." Cho ra một lời hứa hẹn tốt như vậy, hắn tin tưởng lão bản sẽ không phụ hắn đi?

"Tốt, công tử cứ yên tâm chúng ta làm việc, nhà ta làm nghề buôn cá này đã ba đời rồi, đảm bảo không khiến công tử thất vọng." Lão bản vỗ vỗ ngực đảm bảo, sau đó tươi cười lấy đồ cho hắn. Lão bản nương một bên nghe chồng mình bàn chuyện, thấy một kết thúc tốt đẹp, lòng không khỏi vui vẻ, dáng vẻ bán hàng càng năng động thêm.

Trả tiền, Triệu thúc cầm đồ, một mực đi theo phía sau hắn tiếp tục đi trên đường phố rộn tiếng hô bán hô mua, hai người đi một đường thẳng, lại không biết từ đâu lao tới một thanh niên quần áo lụa là, mặt mũi dễ nhìn đang hốt hoảng đâm thẳng về phía Tiêu Thụy Vân.

"Đại thiếu gia cẩn.." Triệu thúc còn chưa hô xong, thanh niên kia đã đυ.ng thẳng vào Tiêu Thụy Vân rồi. Sự việc diễn ra rất nhanh, bản thân Tiêu Thụy Vân còn chưa quay lại đã cảm thấy cánh tay có chút đau, một vật thể hình người đυ.ng mạnh vào cánh tay trái hắn, khiến hắn không khỏi nhíu nhíu mày.

"A..." Chưa kịp cho mọi người hiểu chuyện gì, thanh niên đã ngã nhào xuống đường lát đá, lắn một vòng ôm tay la oai oái, nước mắt chảy ào ào như suối, ai ai xung quanh cũng bị thu hút vây lại.

Nhìn thanh niên đang lăn trên đường, không hiểu sao Tiêu Thụy Vân lại có chút thấy cảnh tượng hơi quen quen, này giống lần đầu hắn gặp tiểu gia hỏa nha, thế nhưng mà phía sau thanh niên này không có côn đồ lưu manh gì đâu?

Xoa xoa cánh tay có chút đau, hắn đứng một bên nhìn Triệu thúc buông đồ đỡ thanh niên kia lên, hỏi han hắn :"Vị công tử này nha, ngươi sao có thể chạy nhanh như vậy? Này nếu có xe ngựa chạy qua, còn không phải chết người a."

"Đau quá, hu hu, các ngươi đi kiểu gì vậy hả? Không nhìn ta đang chạy gấp hay sao?" Dáng vẻ còn đầy uất ức bực bội trừng Triệu thúc, lại vừa ôm tay vừa xoa xoa, vén vén tay áo, nhìn cánh tay trắng nõn bị xước thành một đường vết máu li ti, sắp muốn hét lớn tới nơi.

"Hừ, các ngươi thật xấu xa, khi dễ ca nhi như ta, có xấu hổ không hả? Cánh tay của ta, đau muốn chết hu hu."

"Này nha? Là công tử chạy không để ý đường kia mà, đâu do lỗi chúng ta a?"

"Ngươi còn cãi lý, đau chết ta rồi, sau này ta lấy phu quân kiểu gì nha, tay ta a..."

Này là ăn vạ à? Não Tiêu Thụy Vân xoành xoạch xoay chuyển một hồi, vuơn tay ngăn Triệu thúc còn muốn nói gì.

"Ngươi một ca nhi còn không biết xấu hổ, nhà ngươi không dạy ngươi ra đường cấm chạy loạn sao? Ca nhi chạy loạn va phải người khác còn muốn ăn vạ người ta? Ta không biết ngươi con nhà nào, nếu ngươi là con nhà quan, thì mặt mũi cha nương ngươi sớm đã bị ngươi làm cho mất sạch rồi." Hình như hắn hơi nặng lời rồi đúng không nhỉ, cũng không bết tên này là của gia đình nào dạy ra nữa, đúng là không biết xấu hổ.

"A, ngươi ngươi, tên nam nhân này, ngươi còn dám mắng ta, mắng cha mẹ ta? Ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ta về kêu cha ta đánh ngươi, thứ nam nhân không có mắt, còn dám khi dễ bản công tử, Châu Tư Ninh ta sẽ khiến ngươi phải hối hận, hừ!"

Hừ, Châu Tư Ninh? Hắn mẹ nó mới thèm quan tâm cái ca nhi này, xưng tên ra với hắn làm cái qq gì a?

Mặc dù Tiêu Thụy Vân không biết, nhưng mà mấy người xung quanh cùng Triệu Thúc lại biết cái tên Châu Tư Ninh này.

"Thiếu gia, này... họ Châu này, chúng ta đắc tội không nổi a?"

"Chuyện gì? Họ Châu nơi này là quan sao?" Hắn không tìm được trong kí ức của nguyên chủ, hoàn toàn không có chút thông tin nào họ Châu làm quan. Hay là có chức vụ khác? "Nói rõ chút!"

"Này... vẫn là chúng ta về nhà rồi nói đi?"

Nghe có vẻ chuyện lớn a? Hắn gật đầu, mắt lạnh lùng nhìn hướng thanh niên kia chạy đi, nếu tên đó cậy nhà có thế làm ra chuyện gì không tốt đối hắn, Tiêu Thụy Vân hắn không để bọn họ yên thân sống tốt.

Trên xe trâu, hắn im lặng ngồi nghe Triệu thúc kể chuyện nhà họ Châu. Thì ra là vậy, Châu gia trên kinh thành thân là một trong ba chi của Châu phủ, mà người đương nhiệm Châu phủ Châu đại nhân Châu Hưng Vinh lại là quan tứ phẩm, giữ chức ở Lại bộ, là người khá là nghiêm khắc, có thù tất báo.

Một người làm quan cả họ được nhờ, chi này họ Châu vẫn luôn ở tại Phủ thành chủ, là một gia tộc cũng coi như có quyền có thế, tuy rằng không thể như phủ chủ, nhưng mà cũng khiến phủ chủ nhường ba phần mặt mũi. Mà Châu Tư Ninh này lại là một trong hai ca nhi được yêu thương nhất của Châu gia, Châu gia có tất cả bốn đứa con, hai ca nhi, một nhi tử cùng một nữ nhi. Tuy không nói rằng phân biệt đối xử, nhưng mà hai ca nhi vẫn luôn đẹp mắt ưa nhìn, chiếm gọn yêu thương của cha Châu mẹ Châu. Bình thường bọn họ hẳn sẽ không tới trấn nhỏ này, nhưng mà hôm nay thế quái nào hắn lại xui xẻo bị ca nhi kia va phải, đúng là quá xui a.

"Triệu thúc, ngươi biết thật rõ đi? Trước kia ngươi ở phủ thành chủ?"

"Dạ, ta thật không dám giấu gì thiếu gia, ta trước kia nhà ở phủ thành, nhưng cũng chỉ là nơi nghèo nhất mà thôi, tin tức có thể không linh thông, nhưng mà cũng coi như có chút sự. Nếu thiếu gia có gì thắc mắc, cứ việc kêu ta, ta nếu biết nhất định không dám giấu." Triệu thúc giọng nói rõ ràng, một dạng thề thốt, chỉ kém chỉ tay lên trời mà thề cho xong, Tiêu Thụy Vân xua xua tay, tỏ ý hắn hiểu, bọn họ tiếp tục đán xe đi về thôn.

Xem ra nơi này không quyền không thế rất dễ bị người ta bắt nạt a, nếu hắn có quyền thế to lớn, đá người mắt kém đấy chắc chắn không dám làm càn trước mặt hắn a. Này cũng khó cho hắn rồi, tuy rằng hắn xuyên qua, thân mang một loạt tài nguyên kiến thức có thể giúp đất nước này phát triển tốt hơn, nhưng mà hắn ngại làm quan a, còn không biết được gần vua như gần cọp hay sao? Ai biết được khi nào thì mình bỗng dưng tiêu thất mà chết a.