Chương 16: Mèo mập bất mãn

Buổi chiều, mặt trời đã lui xuống gần che khuất thân mình rồi thì đám người Tiêu Thụy Vân mới trở lại nhà, lúc bước vào sân, hắn nhìn thấy một đoàn cục lông nhỏ màu đỏ rực đang lăn lộn bên cạnh thiếu niên. Ngồi cạnh mèo mập là con hồ ly khá lớn, cái đám lông mao này...nhìn không ra còn tưởng nhà hắn là sở thú đâu.

"Ca ca? Huynh về rồi đi? Mau đi tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm á?" Đại Tiểu Hi vẫy vẫy hắn, cười cười nhe hàm răng trắng sáng đầy rực rỡ, bởi vì cậu đứng dậy đột ngột quá, khiến một cục lông đỏ lăn khỏi chân, "bịch" một tiếng rơi xuông đất. "Au" một cái tỏ vẻ ủy khuất bất mãn ngó chừng thiếu niên, cục lông nhỏ bị một cái vỗ "bốp" trúng đầu, liền ôm đầu nhỏ lăn lộn chảy nước mắt. Hồ ly lớn thu hổi vuốt, đi tới trước mặt Tiêu Thụy Vân cúi gập người xuống như đang chào hỏi.

"Là mấy hồ ly nhỏ mới tới sao?" Hắn nhìn hồ ly lại nhìn sang thiếu niên, thấy cậu gật đầu nhìn lại hắn, hắn cười khẽ, vươn tay vỗ vỗ đầu nhỏ hồ ly, ý bảo nó cứ tự nhiên sau đó mới đi tắm rửa.

"Meo meo meoooo~" Mèo mập chân ngắn chạy theo phía sau Tiêu Thụy Vân, tỏ ý bất mãn không vui :"Ta mới không thích chúng nó tới đây, ngươi mau đuổi chúng đi."

"Hả? Ngươi quen chúng à." Meo meoooo...:"Ta mới quen con hồ ly ngốc đó đâu nhé, bọn chúng chiếm chỗ ngủ của ta."

"Tiểu Hi vui là được rồi, chúng không thành tinh như ngươi đấy chứ?" Hắn lúc này mới ý thức được, con mèo này chắc chắn quen con hồ ly kia, hồ ly a....

"Ha ha, ngươi còn muốn để một con hồ ly cái bên cạnh người yêu bé nhỏ đâu nhỉ, hắc hắc meo~..."

Quả nhiên, thật là hồ ly tinh. Hắn trừng mắt ngó mèo mập một cái, đóng cửa nhà tắm lớn, trực tiếp ngăn cách mình với mèo mập. Mèo mập nhìn cánh cửa bắng gỗ, dậm dậm chân ngắn, grừ grừ hai cái quay ngoắt rời đi. ( ̄ ヘ  ̄;)...

Lúc ngồi trên bàn ăn cơm, Tiêu Thụy Vân nhìn đám cục lông uốn éo lăn lộn bên chân tiểu gia hỏa, khẽ híp mắt nhìn hoạt cảnh, lại nhìn tiểu gia hỏa ăn cơm cũng vui vẻ chơi, hắn liền không nỡ phá vỡ niềm vui đang tận hứng của cậu. Gắp một đũa thịt đặt vào bát nhỏ cho mèo mập, không thèm để ý ánh mắt mèo hắn cũng không rõ có phải oán trách hắn hay không, một đũa một đũa gắp thịt cho tiểu gia hỏa.

"Ca ca, tiểu Hi đặt tên cho hồ ly rồi đó, huynh muốn nghe không á?"

"Ừm." Đại Tiểu Hi cười cười, chỉ từng con hồ ly một mà nói ra tên cậu đặt :" Đây là Hồ Hồ, là một hồ ly lớn nhất trong bầy, bốn hồ ly nhỏ còn lại, theo thứ tự từ trái qua phải là Tô Tô, Đông Đông, Lỵ Lỵ với Ly Ly. Huynh thấy chúng đáng yêu hay không a?"

"Đáng yêu, tốt nhất là không có thành tinh, nếu không...thiến!" Phun ra một câu, mèo mập cùng hồ ly lớn mới có cái tên mới Hồ Hồ trực tiếp nghẹn thịt "......" Chúng ta nghe nhầm hay không a???

"A? Vì sao thiến a? Nếu là cái thì sao nha?"

"Ừm, để nó làm tiểu nha hoàn quét nhà quét sân, ngày ngày đi cắt cỏ cho thỏ ăn."

Này còn không phải khổ chết hồ hay sao nha?

Hồ ly: "....." Ta muốn về rừng còn kịp không? (° ロ °)!p

"Oa, thì ra hồ ly còn có thể cắt cỏ cho thỏ ăn? Hồ Hồ nha, ngươi chỉ cần chăm chỉ cắt cỏ uy thỏ ăn, khi nào thỏ lớn lên, ta nhất định không quên công của ngươi đâu á."

Thật là phũ phàng cho cuộc đời của một con hồ ly như nó, ta không chịu đâu hu hu.... Hồ ly lớn chảy nước mắt, gục đầu nhỏ cụp đôi tai lại, hai mắt đọng nước len lén nhìn biểu cảm lạnh nhật của Tiêu Thụy Vân, dò xét chút việc, liệu có phải hắn biết nó thành tinh hay không a? Nhất định là Kim đại vương mách lẻo rồi, hừ, mèo mập khốn kiếp, nó thù này nhất định phải trả, hừ hừ.

Mà mèo mập lại khinh khỉnh lườm nó, ăn no uống kĩ liền vươn duỗi người, ngao ngao hai cái nhảy lên cửa sổ liếʍ vuốt rửa mặt.

Bữa cơm trôi qua trong không khí không chút nào phiền muộn của Đại Tiểu Hi, cậu vươn vai chạy lên lầu trên, năm ngửa lên giường lớn, xoa xoa cái bụng no căng của mình, một mực mong chờ ca ca đi lên với mình.

Mà bên dưới nhà chính, Tiêu Thụy Vân yên tâm nhìn tiểu gia hỏa đi lên lầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hồ ly lớn đang ngồi một chỗ, mở miệng :"Ta không muốn một nữ yêu tinh xuất hiện cạnh tiểu Hi, ngươi xác nhận muốn im lặng không nói?"

Câu hỏi là hỏi hồ ly, chỉ thấy hồ ly lớn dụi dụi cái đầu vào đuôi lớn xù lông, ngó ngó xem có nên thằng thắn để được khoan hồng hay không. Một giây sau, nó nhảy phịch xuống sàn, không khí nhoáng cái thay đổi, một thân hồ ly biến mất, thay thế vào đó là một nữ nhân mỹ mạo mê người, ánh mắt xếch câu nhân, trông đầy vẻ phong tình quyến rũ.

Đúng là hồ ly thành tinh thật. Này nếu để nó bên cạnh gia hỏa của hắn lâu, liệu gia hỏa của hắn có bị nó câu luôn hay không đây.

"Xin...xin chào, ta là hồ ly Trân Thiền, là, là yêu tinh dưới trướng Kim đại vương, a? Chính là nó a." Trân Thiền chỉ chỉ mèo mập trên cửa sổ, lại cúi đầu ấp úng không biết nên làm gì.

"Vì sao ngươi lại tới đây."

"A? Chính là ở một chỗ lâu quá nhàm chán, nên ta mang con mình tới nơi này tìm Kim đại vương, ai ngờ ngài ấy lại ở chỗ của nhân loại."

"Tìm được rồi đi? Còn có giả trang ở lại cọ cơm?"

"Không có a, ta là hồ ly có tự trọng, ta chỉ muốn được có người chăm sóc thôi nha, nếu, nếu ngươi cho ta ở lại nơi này, ta có thể trông nhà cho ngươi a." Mỹ nhân xinh đẹp không ngừng tự tâng bốc, ca ngợi mình tốt đẹp có ích bao nhiêu, ánh mắt lén nhìn mặt Tiêu Thụy Vân xem có chút dao động hay không, thế nhưng chỉ thấy bị một trận cười meo mẻo mèo meo meo của mèo mập, lập tức đen mặt trừng con mèo trên cửa sổ, dậm chân muốn đánh mèo.

"Ngươi mạnh như mèo mập sao?"

"Không, không có."

"Vậy ngươi ngoại trừ bán manh thì còn làm được chuyện gì?"

"Ta biết đánh nhau, tuy rằng không được như Kim đại vương, nhưng biết mê tâm thuật nha, đó là sở trường của tộc hồ chúng ta a." Hào hứng kể lể, Trân Thiền vui vẻ tự thưởng cho mình một miếng bánh ngọt còn sót lại trên đĩa của con mình, vui vẻ không thôi.

Tiêu Thụy Vân nhìn hồ ly nhỏ bị cướp mất bánh mà ủy khuất chít chít tố cáo nương nó, đen mặt!

"Vậy, kí khế ước?"

Hả???? Kí khế ước? Mỹ nhân trợn lớn mắt nhìn hắn, lại nhìn qua mèo mập, không dám tin rằng Kim đại vương lại đi kí khế ước với nhân loại này, này phải là điều kiện gì hấp dẫn mới có thể khiến mèo mập động tâm nha?

"Meoooooooo..." Mèo mập gào lên một tiếng phản đối, hung dữ tỏa ra khí thế mãnh thú nguy hiểm, chỉ cần một chút thôi là có thể tiến lên vồ về phía Trân Thiền, uy lực quá mạnh, ngoại trừ Tiêu Thụy Vân thì tất cả động vật gần đó đều kinh hách run run thân mình. Bốn con hồ ly nhỏ đồng loạt rớt xuống đất, co thành một đống lông nhỏ run cầm cập.

"Thu liễm lại, nếu không ngày mai cắt khẩu phần."

Grừ.....Có ai chơi uy hϊếp kiểu như ngươi không?

"Hả? Không hiểu ta nói gì sao? Ngươi khiến thỏ trong chuồng sợ, ngày mai tiểu Hi thấy chúng không tốt thì ngươi chịu tội?"

Mèo mập khó chịu thu lại khí tức, lại trở thành một con mèo mập ngoan ngoãn liếʍ vuốt, nhưng ánh mắt như dao găm cứ nhìn chằm chằm vào mỹ nhân gần đó.

Trân Thiền: Mèo mập vẫn khó tính keo kiệt như vậy, hứ.

"Ta đồng ý khế ước, ta có thể chơi đùa khiến tiểu công tử vui vẻ, chỉ cần cho chúng ta ăn uống chút chút thôi, còn có thể trông nhà a."

"Được, nhớ kĩ lời ngươi nói, sáng mai liền thực hiện kí khế ước, còn tối nay, các ngươi ngủ trên ghế bông đi." Không thèm để ý mèo mập đang trừng hắn, vài bước chân liền lên lầu trên, hắn trực tiếp thấy tiểu gia hỏa đang mê man díp díp mắt nhỏ sắp ngủ tới nơi rồi. Một tay vẫn đặt trên bụng nhỏ, có vẻ gia hỏa xoa bụng một hồi liền buồn ngủ.

"Tiểu Hi? Dậy đi, mau đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ tiếp."

Thiếu niên đang mê man híp mắt nhìn hắn, uể oải muốn dậy mà tay chân cứ như nam châm hút giường, mãi không dậy nổi. Bĩu môi rầm rì :"Ca ca không thèm ẵm tiểu Hi dậy, tiểu Hi không dậy nổi, không chịu đâu."

Lại làm nũng?

Dưới lầu, một trận im lặng quỷ dị tiếp tục duy trì, đám hồ ly nhỏ nước mắt chảy a chảy, đáng thương a đáng thương, ủy khuất a ủy khuất nhìn mèo mập, mèo mập tỏ vẻ đừng có nhìn nó bằng ánh mắt ấy!

Mèo ta cũng khổ quá mà, hừ!