Hai mẹ con Ân thị bị ánh mắt của Tiêu Thụy Vân nhìn mà không khỏi hoảng sợ, lạnh lẽo như băng, âm trầm như bóng tối, khiến tâm bọn họ lặng lẽ rùng cái mình muốn bỏ của chạy lấy người. (????)
"Lão tam, ngươi...ngươi dám đuổi ta với nương ra ngoài?" Tiêu Yến Nhạc âm thanh run run lên tiếng, mắt trợn lên khϊếp sợ, lại có chút căm ghét cực điểm nhìn sang Đại Tiểu Hi đứng bên cạnh hắn. Nàng ta nhiệt khí bốc lên, tay chỉ thẳng mặt thiếu niên mà mắng :"Đồ ca nhi mất nết , ngươi chỉ là một cái nhặt được bên ngoài, còn dám ăn không ở không lão tam nhà ta, chính là ngươi nói xúi giục hắn chán ghét chúng ta đi, cha nương ngươi không dạy ngươi hay sao, hả!!!"
"Câm miệng, Tiêu Yến Nhạc ngươi thử nói câu nữa xem? Có tin hay không ta cắt lưỡi ngươi làm quà tân gia cho ta?" Hắn nghiến răng, tay nắm đến nỗi nổi dầy gân xanh, mẹ kiếp, hai mẹ con nhà này khiến người ta thực buồn nôn mà, này đúng cái dân phong thô tục quê mùa? Đàn bà chanh chua là đây sao?
"Ta nói cho hai người các ngươi biết, thứ nhất tách ra đã có chứng từ quan phủ ấn dấu, nếu có gì dị nghị liền cùng ta đi gặp quan, còn dám bước vào một bước nhà ta, ta chặt chân các ngươi cả nhà, chừng nào các ngươi không thể đi đứng được mới thôi. Thứ hai, đây là tiểu Hi, sau này sẽ là thê thử của ta, xúc phạm hắn cũng là xúc phạm ta, hắn ca nhi thì thế nào? Còn không phải hơn cái loại nữ nhaanchanh chua làm dáng như ngươi? Muốn gả vào nhà giàu đúng không? Loại nữ nhân hay ăn lười làm như ngươi, có hay không người ta còn ngại lấy về một cái thứ như vậy đâu?" Lần này coi như một lời xé rách mặt nhau luôn, miễn khỏi về sau dây dưa khiến hắn khó chịu.
Mà đám người nghe hắn lời này, không khỏi cười cười tán thành, lại cũng khiến mấy người làm cha làm nương có chút xấu hổ, nghĩ về nhà phải giáo dục một chút cô nương nhà mình, nếu không danh tiếng sau này phải thế nào đây, lẽ nào giống cái nữ nhi Tiêu gia này?
"Tiêu lão tam, ngươi tên bất hiếu, bất kính cha nương, lại thất lễ tủ tủ ngươi, ngươi đáng chém trăm mảnh a.." Ân thị gào lên, dĩ nhiên là tức xanh mặt, ben cạnh Tiêu Yến Nhạc tay như muốn xé rách khăn tay đang cầm, mặt đen lại giống đáy nồi đâu.
"Nói nhiều làm gì, đem hai mẹ con bọn họ ném ra ngoài."
Không còn do dự, hai đại thúc hắn mua là Thẩm Đại Tường cùng Tôn A Ngưu đi tới mỗi người một người nhanh chóng kéo hia mẹ con Ân thì ra khỏi cửa, ném ra sau liền như hai môn thần đứng hai bên cửa, thấy động liền tiến đánh. Mặc cho bên ngoài có ồn ào náo loạn thế nào, Tiêu Thụy Vân vẫn là chẳng quan tâm nữa, hai tay tạ lễ mời mọi người tiếp tục vui vẻ.
Đại Tiểu Hi mỉm cười đứng bên cạnh, mặt không khỏi hồng hồng thẹn thùng, một dạng tiểu ca nhi sắp về nhà chồng vậy khiến mấy người lớn hứng thú chọc ghẹo đôi câu.
"Các vị còn tiếp nữa, bảo bối của ta liền không dám ra ngoài nữa, mọi người tiếp tục vui vẻ, chúng ta còn bận rộn công chuyện a~." Xong liền cầm tay kéo thiếu niên bên cạnh trở lại bếp, thấy gia hỏa vẫn cười vui vẻ thế kia, hắn lại cảm thấy một bụng sục sôi nóng bức.
"Ngoan, ngồi ghế nghỉ ngơi, ngươi còn câu dẫn ta như vậy nữa, ta liền ăn ngươi trước mặt mọi người!" Phát ra lời cảnh cáo xong, hắn tiếp tục đảo thức ăn trong nồi. Để lại thiếu niên bên cạnh càng là cười tươi hơn nữa, một bộ nàng dâu nhỏ được yêu thương mà vui vẻ.
Tân gia không có gì gọi là lớn, nhưng mà số lượng người trong thôn đến cũng kha khá, người nhiều đồ ăn cũng phải làm nhiều chút, không nhanh tay liền không kịp giờ được. Vì không muốn làm mấy thứ rắc rối, Tiêu Thụy Vân liền làm món rau trộn thập cẩm thanh mát, thịt bò xào hành tây thơm nức, canh xương hầm chân giò heo cùng khoai môn, cá chiên sốt chua cay, thịt gà hấp lá chanh, thịt nai rừng kho tàu, măng ướp chua. Tổng bảy món, như này hẳn là ổn đi?
Thực ra thì những món này của Tiêu Thụy Vân đã coi như là buổi tân gia đại viên mãn rồi, chứ bình thường nơi này gia đình khác tân gia cũng không làm nhiều như hắn, cũng không có chuyện món nào cũng có thịt như thế này. Vậy nên bữa cơm này cả chủ cả khách đều vui vẻ, ai cũng ăn đến no căng bụng, miệng khen nức nở này món đặc biệt lại ngon miệng. Ngay cả Đại Tiểu Hi ngồi ăn cùng các thẩm thẩm còn có thể ăn tận bốn bát cơm, sức ăn là vô cùng lớn.
Tiễn xong một nhà trưởng thôn cùng các vị thẩm thẩm giúp đỡ, đại môn cũng chính thức đóng lại, Tiêu Thụy Vân một thân hưng phấn nhìn ngôi nhà của chính mình cảm thấy có chút tự hào bản thân. Nhà chính là chính thức, không cần lo lắng mỗi tháng kiếm tiền trả tiền thuê nhà a, sau này còn có tiểu gia hỏa ở cùng, ân ân ái ái cũng thực viễn mãn rồi. Để hai đại thúc đi về nghỉ ngơi, hắn đi tới phòng của cha con Thạch Tưởng, nhìn đứa nhỏ vẫn lâm vào ngủ say kia, không biết nên làm thế nào cho đúng. Hắn có cho dùng qua linh tuyền, nhưng cũng chỉ có thể cải thiện thân thể đứa nhỏ lên đôi chút, chính là vẫn không có tỉnh lại. Đi khám đại phu thì chính là nói hắn vẫn là chưa muốn tỉnh lại.
Nếu chưa muốn tỉnh thì cứ để nó ngủ đi, đến khi nào muốn liền tự nhiên tỉnh lại, không cần lo lắng thân thể xảy ra bất trắc là tốt rồi. Lại nghĩ tiểu gia hỏa đang chờ mình trên phòng kia, bước chân hắn nhanh chóng nhắm mục tiêu, hướng về phòng ngủ trên tầng khu nhà chính.
Quả nhiên, một cục nho nhỏ cuộn tròn trên giường lớn đang phát ra tiếng ngáy khe khẽ hô hấp phập phồng khiến hắn bật cười. Gia hỏa này ăn no ngủ cũng thực kĩ, còn không chờ nổi hắn trở lại a~
Bước lại gần giường, hắn với lấy chăn mỏng đắp lên cho thiếu niên, cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ vì nằm nghiêng mà ép một bên má phình ra đang nhắm mắt an tĩnh ngủ không biết gì kia nở ra nụ cười đầy sủng nịnh. Hôn hôn cái má nhỏ mấy cái, hắn nhẹ nhàng ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Phân phó một tiếng cho Hoàng đại thẩm, Tiêu Thụy Vân cầm cung ra khỏi nhà, một đường đi tới trong núi.
Chuyện hắn đã bàn cùng Trần chưởng quầy cũng nên nhanh chóng làm thôi, muốn làm ra một bộ y phục cưới cũng mất khoảng cả tháng, còn có y phục mặc hàng ngày, hắn tâm cũng đều muốn có thể sớm ôm tiểu gia hỏa về nhà, hung hăng trừng phạt tiểu tử đó một trận cho nhớ, sau này miễn cho câu dẫn nam nhân khác a.
Tuy rằng nơi này động vật ăn thịt hung dữ như con hổ lần trước không có trong danh sách động vật cần bảo hộ của quốc gia, nhưng nếu săn bắn nhiều cũng quá thất đức rồi. Dù sao thì đấy cũng là dòng dõi có quan hệ với con mèo Kim Mao kia, vì vậy hắn chỉ đáp ứng săn thêm hai con nữa, sau này sẽ ko tiếp tục gϊếŧ thêm.
Rừng sâu tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại càng hung thì càng tốt, vảo vật cũng coi như nhiều, một mình hắn đi lại trong rừng cũng nhanh phát hiện mấy thứ trân quý.
Chẳng hạn như lúc này đây, Tiêu Thụy Vân một mình ngồi xổm trên đất, trước mặt hắn là một bụi cây trông vô cùng tầm thường. Nhưng mà nếu để ý kĩ thì tất nhiên sẽ thấy một gốc cây thân nhỏ, có chùm hoa đỏ rực bên trên vô cùng xinh đẹp, thế nhưng bên dưới gốc lại lồi lên một cục có vẻ ngon miệng.
Không, không hẳn là ngon miệng đâu, ý hắn chính là có thể kiếm nhiều tiền a~. Không sai, dựa vào mấy năm đi rừng, hắn nhận ra đây là một gốc nhân sâm khá lớn, thân trong có vẻ nhỏ, như mà cái củ kia thì, hắn chính là không biết đào lên như thế nào đây. Này nhân sâm có thể lên tới mấy trăn năm a, nên mới có thể to hơn cổ tay hắn a? Trực tiếp bới đất nhổ? Không được, đứt rễ thì sẽ tụt giá. Vẫn là lôi xẻng từ không gian ra đào đi?
Trên tay xuất hiện một cái xẻng cỡ vừa, Tiêu Thụy Vân bắt đầu đào đất xung quanh cái gốc cây đó, tiếp tục đào sâu xuống dưới, cuối cùng hì hục nửa buổi cũng đào thành một vòng tròn xung quanh cái gốc nhân sâm kia, sau lại đào cái hố bên trong không gian. Buông xẻng xuống, hắn tay không nhấc cục đất khổng lồ lên, chớp mắt xuất hiện trong không gian, đặt vào hố đã đào, mới múc linh tuyền tưới cây. Như vậy sẽ không chết đâu ha, dù sao thì linh tuyền có thể cứu được mấy cây đang héo sống lại kia mà!
Nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Thụy Vân không có hoàn thành nhiệm vụ săn hổ ngày hôm nay, hắn nhìn trời cũng gần tối, liền nghĩ để ngày mai đi, đã hẹn buổi tối có mặt ở nhà rồi, cũng không nên thất hứa với tiểu gia hỏa.
Trên đường trở về, hắn dùng cung bắn hạ một con nai, lại bắt sống được cả một hang thỏ, thỏ bố thỏ mẹ với năm con thỏ con đang ăn sữa, túm tốt liền mang về cho gia hỏa kia nuôi chơi đi.
Lúc về tới chân núi, hắn gặp qua một nữ nhân đang đeo giỏ đi về phía chân núi, có vẻ là đi hái rau dại. Ngay lúc đi qua nữ nhân kia, hắn cảm giác được chút kì quái, nữ nhân kia vì cái gì lại nhìn hắn kì lạ như vậy? Hắn theo trí nhớ nguyên chủ cũng không có thấy qua nữ nhân này, lẽ nào là người ngoài thôn a? Còn có người kia nữ nhân, vì cái gì lại một dạng chằm chằm tựa như muốn ăn thịt hắn như vậy? Thôi đi, dù sao cũng không quen biết, hắn cũng không muốn dính vào chuyện không hay, về nhà với tiểu gia hỏa vẫn là vui vẻ nhất.
Quả nhiên vừa nghĩ tới tào tháo thì thấy ngay tào tháo tới, phía trước gốc cây đa kia chẳng phải tiểu gia hỏa hắn yêu thương hay sao, phía sau còn có Hoàng thẩm đang cười cười nhìn thiếu niên chạy về phía hắn này. Thấy người tới ngày càng gần mình, hắn cười cười, kêu thiếu niên dừng lại không nên tới gần hắn.
"Ca ca không thương ta hức..." o!.....!o
"Mau nín, ta còn đang cầm con mồi, ngươi cẩn thận nhiễm mùi tanh, về nhà cho ngươi xem cái này." Hắn nhìn người trước mặt cười sủng nịnh, cúi người nhanh chóng hôn một cái dỗ dành tiểu gia hỏa, giục cậu đi về. Bọn họ song song bước đi vừa cười vừa nói, Hoàng thẩm đi sau mà chỉ biết nhìn bọn họ tung cơm chóa, cố gắng ăn hết này đống cơm căng cả bụng.
"Ca ca, huynh mau cho tiểu Hi coi bất ngờ nha, có gì vui a?" Vừa về tới cổng đã bắt đầu làm nũng, gia hỏa này rốt cuộc là tới đây để hành hạ hắn a~ cơ mà cỡ này hưởng thụ dù có chết cũng thấy ngọt ngào đi.
Bỏ con nai xuống để Triệu Phùng thúc xử lý, hắn đỡ giỏ trên lưng xuống, hướng tiểu gia hỏa mỉm cười.
"Oaaaa....là thỏ con?" (★ω★)/
"Thích không? Là cả một nhà thỏ, muốn cho ngươi nuôi chơi chúng nó, đều đáng yêu như ngươi vậy."
"Thích thích lắm ca ca, huynh tốt với tiểu Hi nhất nhất luôn oa~." (*/▽\*) Làm sao đây, muốn gả ngay lập tức!!!!
Nhìn người kia vui sướиɠ hận không thể nhào vào lòng mình, Tiêu Thụy Vân tâm sung sướиɠ, cũng mặc kệ người có bẩn hay không, ôm lấy thiếu niên vào lòng, nhéo nhéo hai má trắng trẻo, muốn hôn người ta ngay lập tức, chỉ hận là đang có người lớn ở đây nên việc không thành.
"Đi, tới chỗ đất trống cạnh nhà chính, ta làm cho ngươi cái chuồng để nuôi thỏ, sau này ngày nào cũng được ôm thỏ thỏa thích."
"Được a, tiểu Hi muốn nuôi thật nhiều thỏ, thịt thỏ kho tàu thật ngon nha~."
"........." Thật một cái gia hỏa tham ăn! Hắn quyết định sẽ nuôi thật nhiều thỏ, cho nhãi con này ăn chán thì mới thôi.
P/s: Tui cũng muốn nuôi thỏ, cơ mà tui cũng thèm thịt thỏ, làm seo bây giờ, tui ác quá aaaaaa...