Chương 12: Tân gia

Tình cảm khi chưa xác định thì giữ ý ghê lắm, một khi đã xác định được rồi thì tỏa ra mùi vị tình yêu vô cùng nồng đậm, chỉ cần là người nhạy bén đều có thể nhìn ra được. Tình yêu giữa Tiêu Thụy Vân và Đại Tiểu Hi chính là một ví dụ điển hình. Bọn họ ngày ngày ở chung, ngày ngày tung cơm chóa, ngày ngày thân thân mật mật khiến không khí xung quanh toàn một màu hồng ngọt ngào.

Tương tự như lúc này, tại khu đại viện của Tiêu Thụy Vân đang trang trí dở, đám đại hán còn mải miết làm việc, mấy người làm mới mua đợt trước cũng đang tay chân tháo vát phụ giúp mọi người làm việc, thì hai thân ảnh một cao lớn một thấp bé tay trong tay dắt nhau đi vào. Bọn họ không chỉ nói chuyện nhỏ nhỏ thì thầm, lại còn thi thoảng đỏ mặt thẹn thùng mà hôn trộm, một mảnh tim hồng phấp phới bay đi xung quanh.

Đám người cần cù làm việc nhìn bọn họ với một ánh mắt cá chết, quen lắm rồi, mấy ngày nay bọn họ đã thấy cảnh này đủ lắm rồi. Ai đã kết hôn thì ngày ngày về ôm vợ ôm chồng, chỉ tội cho những hán tử còn độc thân, cố gắng chịu đựng màn tung ân ái này. Bọn họ không cam tâm a, bọn họ muốn lấy vợ!

"Ca ca, mọi người hình như có chút khác lạ?" Đại Tiểu Hi rụt rè ôm cánh tay Tiêu Thụy Vân,nhỏ giọng hỏi.

"Mặc kệ bọn họ, bọn họ đây là ghen tỵ hai người chúng ta a." Hắn nhìn qua đám người, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười đắc ý, hắc hắc, mau ghen tỵ chết bọn họ đi haha.

Nhà cũng sắp xong rồi, chỉ còn lại vài chi tiết bên ngoài nữa là có thể làm tân gia, sau đó chính thức vào ở là xong. Nhìn đại viện đang dần hoàn thiện, tâm trạng Tiêu Thụy Vân không khỏi vui vẻ, hắn đã có nhà của mình ở nơi này rồi, cuối cùng chính là làm hoàn thiện sự nghiệp mở ra một thân vô lo vô nghĩ mà thôi.

"Đi, vào nhà chính xem xem, nhìn xem ngươi có thích hay không?"

Hai người bước vào nhà chính của gia chủ, men theo bậc thang đilên tầng hai, ập vào mắt chính là một hành lang lộ thiên bằng gỗ, dọc hành lang là ba căn phòng tương ứng với ba cánh cửa được khắc họa hoa văn tinh xảo đẹp đẽ.

"Nơi này là thư phòng, bên cạnh là phòng ngủ chính, cuối cùng là một phòng ngủ khác, ừm...sau này chính là cho tiểu bảo bảo của chúng ta."

Ai đó đang thẹn thùng nghe xong liền mặt đỏ lên nóng bừng, nhéo nhéo cành tay đang ôm, Đại Tiểu Hi đảo mắt đánh gia mọi thứ, lại cảm thấy phong cách trang trí này thật lạ mắt, cũng khác với mấy loại xa hoa bên trong hoàng cung a? Cậu làm sao lại cảm thấy phu quân tương lai của mình có suy nghĩ rất độc đáo nhỉ???

"Bên trong phòng ngủ có sẵn nhà tắn cùng nhà vệ sinh, rất thuận tiện. Riêng phòng bếp thì chỉ có thể ăn dưới phòng khách dưới kia thôi." Hắn giới thiệu một loạt các thứ, lại quay qua nhìn ánh mắt vui vẻ của gia hỏa bên cạnh, tâm trạng càng tốt đẹp, cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ hồng hồng kia. Vẫn là ngọt ngào như vậy, mềm mại mà thơm tho, thực muốn ăn sạch mới thôi a.

Hai người ban đầu chỉ là hôn nhè nhẹ phớt qua, sau đó mãnh liệt hôn sâu, hai thân thể nóng lên có chút thiếu hô hấp, nếu như không phải chưa hoàn thành xong nhà cửa, Tiêu Thụy Vân nghĩ, hắn muốn đè gia hỏa ngọt ngào này ăn ngay lập tức, thoản mãn thú tính nam nhân của hắn đâu!

Thật khó nhịn, cúi đầu liếʍ nhẹ vành tai nhỏ xinh đã đỏ lên, lại lướt xuống cần cổ nhỏ nhỏ trắng nõn gặm gặm một chút, Tiêu Thụy Vân hít thở ồ ồ một bộ bất mãn, thân dưới của hắn cứng muốn đau luôn rồi, còn đang chọc chọc đùi nhỏ tiểu gia hỏa kia đây. Nhịn lại nhịn lại, hắn buồng gia hỏa đang thiếu oxy hô hấp dồn dập trong lòng ra, ôm lấy người ta thở dài điều chỉnh bản thân.

"Hi Hi, ta muốn ăn ngươi a~, tiểu gia hỏa đúng là yêu tinh câu dẫn người khác, hừ!"

"A? Tiểu Hi mới không phải yêu tinh, ta chỉ câu dẫn mình huynh thôi nha~."

"Chờ nhà tân gia xong, chúng ta lập tức thành thân, miễn cho có kẻ mắt không tròng nhìn trộm ngươi."

"Được nha, ha ha, huynh thật soái a."

Hắn không chỉ soái đâu, tính chiếm hữu của hắn còn mạnh lắm, muốn nhét gia hỏa vào người giấu đi không cho ai nhìn ngó gia hỏa của hắn cơ. Ôm đủ rồi, hôn cũng đủ rồi, Tiêu Thụy Vân đưa tay xoa nắn hai cái má mềm mịn đầy thịt, lại hôn "chụt" một tiếng lên hai cánh môi sưng đỏ, thỏa mãn cười cười.

"Đi thôi, hôm nay đi chọn đồ cho phòng ngủ, mua chút đồ tốt để tân gia a." Hắn muốn chọn nhiều đồ một chút, có thể đến khi làm lễ kết hôn đỡ phải chạy qua chạy lại nhiều vướng bận. Nhân tiện, hắn cũng muốn gặp quản sự Trần của Phúc Trang Tiên Tiên lầu một chút, muốn bàn chút sự việc a.

"Được được, vậy chúng ta đi thôi, ta muốn ăn bánh ngọt ngọt lần trước huynh mua cho ta cơ á." Nghe được lên trấn mua đồ, Đại Tiểu Hi vui vẻ không thôi, xoay người kéo tay thúc giục Tiêu Thụy Vân đi nhanh một chút.

Ha, gia hỏa này chỉ nhớ mong đồ ăn mà thôi, haizzz...cảm giác như có đứa em trai nhỏ đang làm nũng vậy!

Lần này đi không chỉ có hai người bọn họ, đi cùng còn có mèo Kim Mao và con trai lớn nhà trưởng thôn - Tống Cần. Tống Cần là một đại hán trông có vẻ hơi hướng thư sinh, tướng mạo khá dễ nhìn, nhưng thực chất lại không phải thư sinh yếu ớt dễ ngã, mà chính là nhìn ngoài thấy mảnh, lực lượng lớn bên trong. Tính cách cũng sáng sủa hào sảng y như trưởng thôn bá bá, một đường vừa đi vừa rôm rả chọc ghẹo cặp đôi đang nổi nhất cả thôn Tiêu Dao này.

Đến khi lên trấn, Tiêu Thụy Vân đưa tiền nhờ Tống Cần đi mua một cái cỗ xe ngựa tốt, lại mua xong liền chờ bọn họ tốn chút thời gian đi gặp quản sự Trần, rồi mới đi mua đồ gia dụng cần dùng trang trí phòng ở. Đệm bông mềm mại đỏ tươi đúng kiểu dáng tân gia cùng kết hôn, chăn, màn rèm, thêm một ít trang phục thường ngày bọn họ hay mặc. Muốn kết hôn ngay thì thời gian chính là không kịp chuẩn bị, hắn muốn cho tiểu gia hỏa của hắn một buổi kết hôn thật xinh đẹp, thật sự là có một không hai ở nơi này a.

Xong đâu đó, hắn mới mua bánh ngọt xinh xắn vừa miệng cho nhóc ham ăn bên cạnh mình, nhìn hai má phình phình nhai nhai vô cùng muốn nựng một cái. Gia hỏa này mới đáng yêu làm sao nha? Vì sao đến khi yêu nhau hắn mới thấy hối hận không thôi, trước kia gia hỏa này cùng đáng yêu như vậy, vì sao nha? Chẳng lẽ yêu nhau thì cái gì cũng đẹp?

Tới nơi buôn bán ngựa, Cả hai thấy Tống Cần đang ngắm ngắm mấy con ngựa màu hắc, trông vô cùng có tinh thần, cũng không biết có tốt hay là không.

"Tống đại ca, huynh chọn được sao?"

"Còn không có, ta chỉ nhìn thấy mấy con này tinh thần khá tốt, vẫn là Tiêu lão tam ngươi tới chọn con nào hợp ý chính mình a." Tống Cần lắc đầu thở dài nói. Hắn cảm thấy mua ngựa thực sự qúa đắt tiền, một con trâu cũng đủ cả đời mà sống rồi a, bọn họ cũng nào phải phú thương, phú nông đâu nha.

"Được, vậy ta tới nhìn chút." Hắn đi tới nhìn mấy con ngựa đứng bên trong chuồng ngựa, một dạng ăn cỏ uống nước vô tư không chút sợ người, tất cả đều tinh thần khá tốt, hông thấy biểu hiện của bệnh tật nào.

Nhìn thì có vẻ khá là khó chọn, thế là Tiêu Thụy Vân tay vươn ra phía trước, tay hắn lén lút lấy ra chút linh tuyền bôi trên tay, nhìn thử phản ứng của mấy con ngựa này xem sao. Chỉ thấy khi hắn vừa giơ tay ra, một con ngựa toàn thân màu đen bóng, trên hai mắt hiện hai đạo chấm trắng giống như bốn mắt, nó ngẩng phắt cái đầu ngựa liếʍ liếʍ ngón tay hắn.

Được rồi, rất tinh ý, còn biết đồ tốt. Hắn chỉ chỉ, chọn con ngựa này, tiểu nhị liền nhanh tay hành động.

"Nha, nhìn giống hai con mắt, thật muốn cười hắc hắc." Đại Tiểu Hi cười cười ngó con ngựa đang được tiểu nhị dắt ra, một dạng trêu ghẹo ngựa.

"Ta cũng thấy nó hài hài a, trông cũng rất có tinh thần, ngươi cũng là tinh mắt đâu."

"Ta còn thua kém rất nhiều a, huynh cũng không cần nâng ta lên vậy ha ha."

Có xe, có ngựa, đi lại cũng thuận tiện rất nhiều, không còn phải thuê xe trâu chậm chạp a, rước kiệu hoa cũng không mất mặt hắc hắc. Ý hắn chính là muốn để tiểu gia hỏa quang minh chính đại cưỡi hổ bao ngầu đây. Này chính là độc nhất vô nhị cái thế giới này đi?

Công việc trang trí rất nhanh là xong, chẳng mấy chốc cũng tới tiệc tân gia nhà mới của Tiêu Thụy Vân. Hôm nay vừa sáng sớm, hắn liền bận tối mắt tối mũi chuẩn bị cùng mấy vị thẩm thẩm bá bá, ai kêu hắn nấu ăn cũng hạng tuyệt vời như vậy chứ, chính xác bị sung quân đầu bếp là đúng rồi. Một bên xào thịt xào rau, một bên còn nhìn chằm chằm gia hỏa không yên phận bên cạnh này, khiến hắn vừa khổ thân lại mệt tâm đâu. Không khí bên ngoài náo nhiệt hết nói, những thôn dân không quen hay quen biết đều tới trợ giúp, tặng chút quà tân gia, hay là vừa nhìn vừa ngắm, miệng vừa khen nức nở nào cái này đẹp, cái kia kì lạ độc đáo thuận mắt ra sao. Tiêu Thụy Vân có cảm giác nhà hắn giống như cái công viên mặc cho người ta nhìn ngắm vậy. Tuy nhiện vẫn là đừng hòng có ai nhìn ngó được tí nào nhà chính riêng tư của hắn đâu.

Bên ngoài trưởng thôn bá bá đang vui vẻ tiếp đón tân khách tới tham gia náo nhiệt, một dạng cười không khép được miệng, chính ông cũng cảm thấy vui thay tiểu tử kia, chỉ mong hắn sau này cuộc sống hòa thuận với mọi người. Đương nhiên, cũng chính là trấn áp một số kẻ tư lợi chỉ biết ngo ngoe của người. Chẳng hạn như...bây giờ đây.

Mọi người đang náo nhiệt nói chuyện, thì ngoài cửa đại môn xuất hiện hai đạo bóng người nữ nhân tay không đi tới, nhìn thực sự không khỏi quen mắt đâu. Không sai, hai mẹ con bên Tiêu gia, Ân thị cùng Tiêu Yến Nhạc bước chân đi vào, một bộ nhà này chính là ta làm chủ, mặt không khỏi có chút kênh kiệu làm cao. Không khí bỗng im lặng, sau đó tiếng xì xào vang lên, chính là nhìn nhìn hàng động của hai mẹ con nàng. Người ta nói tân gia người tới là khách, thế nhưng có một loại người rất chi là vô sỉ như vậy, ai ai cũng cảm thấy không vui cho nổi. Ngươi tới làm khách chứ không phải chủ nhân a? Nào có một chút quà đều không cosmaf đi tay không? Còn một tư thái chủ nhà là sao đây a?

"Hai người tới ăn tân gia?" Trưởng thôn đi tới, nhìn hai người Ân thị hỏi.

"Ai nha, trưởng thôn thực biết đùa, chúng ta chính là tới mừng tiệc tân gia của lão tam nha, vì sao lại hỏi thế chứ?"

"Quà của các ngươi đâu? Một chút quà nhỏ cái trứng cũng không có?"

"Trưởng thôn bá bá, ngài thật sự không hiểu thân tình a, chúng ta là thân nhân lão tam, còn phải có quà cáp? Đây là cách lão tam tiếp đãi người nhà hay sao?" Tiêu Yến Nhạc cười cười vung khăn che miệng nói, ánh mắt lại đảo đảo qua xung quanh quang cảnh xinh đẹp như nhà quan huyện này. Nếu nàng cũng có thể ở nơi này, tâm nguyện của nàng lúc ấy mới có thể mãn nguyện a, vì cớ gì tên bất hiếu đó có thể xây được nhà lớn như vậy chứ!

"Người thân? Không thấy còn không biết nhà các ngươi với Tiêu lão tam tách ra riêng rồi đâu, lẽ nào quên rồi ta là người viết chứng từ? Các ngươi còn mặt mũi mở miệng thân nhân sao?"

Đám người đang to nhỏ bỗng hiên cười ha ha, hứng thú hóng chuyện bỗng nhiên tăng vọt, ánh mắt nhìn mẹ con Ân thị cũng đầy cười nhạo hiện lên khiến hai kẻ trung tâm sự việc mặt mũi cũng xanh lè.

"Trưởng thôn, hôm nay là tân gia con trai ta, nào có lý ngài nhắc tới chuyện không vui như vậy? Đây chính là không vui đâu." Ân thị môt mực hận không thể mắng chết đám người cười nhạo thị kia, bọn họ thì tốt đẹp gì hơn bọn họ cơ chứ! Hừ, chỉ là mấy kẻ ba hoa, cũng tính chính mình là chủ nhân mà trách móc bọn họ hay sao?

"Người đâu, lôi hai mẹ con bọn họ đuổi ra khỏi đây, còn muốn bước vào liền đánh gãy hai chân bọn họ cho ta."

Lúc này, âm thanh trầm thấp vang lên, Tiêu Thụy Vân cùng Đại Tiểu Hi bước từ rong đám người đi ra, ánh mắt hắn như dao găm ghim chặt lấy hai mẹ con nhà kia, hận không thể băm chết bọn họ ném cho chó ăn mới thôi.