Chương 39: Trung Kỳ

Lúc này hoàng đế đã xem xong tấu chương của Nguyễn Châu, sắc mặt hắn cực kỳ không tốt, nặng nề vỗ ngự án nói.

“Nguyễn Châu, ngươi nói cho trẫm, những điều này là do ai dạy ngươi nói?”

Trong tấu chương của hắn liệt ra tội trạng của Trương Lộc, thật sự quá xúc mục kinh tâm, hoàng đế căn bản là không thể tin được.

Nguyễn Châu còn chưa nói chuyện, trước cửa đại điện bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm trầm ấm, dễ nghe.

“Khởi bẩm hoàng thượng, là lão thần nói...”

Lời nói chưa dứt, một lão nhân chống quải trượng, đã đi vào trong đại điện.

Lê Cảnh Ân hồ nghi nhìn hắn.

“Thiết lão tướng quân... người sao lại ở đây?"

Thiết lão tướng quân mang trên mặt nụ cười thản nhiên.

"Có vẻ Đại hoàng tử không chào đón lão già này thì phải..."

"Không dám..."

Lê Cảnh Ân chắp tay, cười còn khó cơi hơn khóc nói.

Thiết tướng quân cũng chẳng để ý đến hắn, xoay đầu lại, ôm quyền nói với Thái Hòa đế.

“Hoàng Thượng, lão thần cáo lão hồi hương, yêu thích ngắm cảnh non sông gấm vóc nên mấy năm gần đây, ta vẫn luôn đi khắp đại giang nam bắc, chứng kiến cuộc sống của dân chúng. Cách đây hơn hai tháng, ta đã đến Trung Kỳ, tại đây chính ta đã chứng kiến, thiên tai xảy đến, dân chúng thống khổ, mười phần chết ba, dùng tám chữ ‘hoang tàn ngàn dặm, chết đói khắp nơi’ này đều không đủ hình dung.

Ta tự mình điều tra, Trương Lộc chủ chính mới không tới một năm, đã đem Trung Kỳ gieo họa thành bộ dáng này, quả thực nhân thần cộng phẫn, có thể nói đệ nhất hôn quan ác quan thiên cổ, nếu không gϊếŧ hắn, không đủ để dẹp yên lòng dân căm phẫn, không đủ để an ủi mấy chục vạn nạn dân Trung Kỳ đã chết!”

Hoàng đế thấy Thiết tướng quân trở lại, trong lòng vốn hết sức cao hứng. Nghe hắn nói chuyện kinh sợ như vậy, không khỏi rất là khϊếp sợ.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Thiết tướng quân nói.

“Hoàng thượng, ta ở trên xa trường gϊếŧ địch, sống trên lưỡi đao, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng thê thảm như vậy, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy!”

Một lão tướng quân kiên cường, thế nhưng lệ rơi đầy mặt, làm cho người ta cảm thấy hết sức chấn động.

Thái Hòa đế gằn từng chữ nói.

“Nói cho trẫm, Trung Kỳ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thiết tướng quân trầm giọng, nói.

"Trung kỳ là đất ven biển, hàng năm vào mùa bão có đến hàng chục cơn bão lớn nhỏ đổ bộ vào đây. Ấy vậy mà Trương Lộc là quan phụ mẫu, không những không cho tu sửa đê điều, lấy tiền trong công quỹ sửa đê này đút túi riêng. Không giúp dân tu sửa nhà cửa để chống bão, mà còn nâng sưu thuế, bắt dân làm nha dịch khổ sai.

Năm nay bão lớn hơn mọi năm, khi bão vào, nước dâng cao, Dân phu kể hàng trăm nghìn con người, cố gắng che chắn lại những đoạn đê bị thẩm lậu muốn vỡ, hết sức giữ gìn, kẻ thì thuổng, người thì cuốc, kẻ đội đất, kẻ vác tre, nào đắp, nào cừ, bì bõm dưới bùn lầy ngập quá khuỷu chân, người nào người nấy lướt thướt như chuột lột. Tình cảnh trông thật là thảm.

Tuy trống đánh liên thanh, ốc thổi vô hồi, tiếng người xao xác gọi nhau, người nào người nấy dốc hết sức bình sinh. Ấy vậy mà trên trời thời vẫn mưa tầm tã trút xuống, dưới sông thời nước cứ cuồn cuộn bốc lên.

Sức người khó lòng địch nổi với sức trời! Thế đê không sao cự lại được với thế nước! Từng khúc đê cứ như vậy sụp đổ, nước tràn khắp nơi, nhấn chìm nhà cửa, tiến khóc gào tê tâm liệt phế vang lên khắp nơi.

Ấy vậy mà, trong khi lũ con dân đang chân lấm tay bùn, trăm lo nghìn sợ, đem thân hèn yếu mà đối với sức mưa to nước lớn, để bảo thủ lấy tính mạng gia tài, thế thời nào quan cha mẹ ở đâu?

Chúng ư, chúng đang ở trong nha môn cao sang, cách đó chừng bốn năm trăm thước. Nha môn ở cao mà vững chãi, dẫu nước to thế nữa, cũng không việc gì.

Chúng nhàn nhã cùng nhau đánh bài, ăn nhậu, mặc cho con dân ở bên ngoài thống khổ, gào khóc."

Nói đến đây Thiết tướng quân như nghẹn lại, ôm ngực hít lấy mấy ngụm khí. Thái Hòa Đế ánh mắt cũng đỏ lên, trong đầu cũng có thể tưởng tượng được cái thảm cảnh kia, phẫn hận, muốn lập tức gϊếŧ chết mấy tên quan kia.

Thiết tướng quân bình khí một chút, lại nói tiếp.

"Chưa hết... Mưa ròng rã hơn chục ngày trời, đê vỡ, nhà cửa bị cuốn trôi, cảnh màn trời chiếu đất đâu đâu cũng thấy. Ấy vậy mà khi mưa tạnh, nước rút, quan không hề có ý giúp dân, lương thực trong kho bị bọn chúng mang ra bán với giá cao ngất ngưởng, dân lấy đâu tiền mà mua, mà không có tiền chỉ có thể nhịn đói... Cái đói dai dẳng, cả người trơ xương, chết trong đói rét, xác chết chồng chất lên nhau... Vậy mà chúng nó báo về triều đình những gì...

Hoàng Thượng..."

Thiết Tướng Quân càng nói càng thêm phần kích động. Ông đau đớn mà gào lên...

"Thảm... Thảm vô cùng..."

Thật ra nói tới đây, rất nhiều người đã đoán được đại khái ngọn nguồn sự tình. Hoàng đế hỏi.

“Ngươi đã tra được nhiều chân tướng như vậy, tại sao không viết sổ con bẩm tấu rõ ràng cho trẫm?”

Thiết Tướng Quân cúi đầu, nói

“Lão thần viết vô số phong tấu chương cho Thánh thượng, cũng là sau cùng mới biết được, tất cả tấu chương đều bị người chặn lại trên đường, không có một phong nào rơi vào tay Thánh thượng. Chỉ cách đây không lâu, ta ngầm tìm cách đánh lạc hướng chúng, khó khăn vất vả mới có thể liên lạc được với Khánh Vương, nhờ ngài ấy giúp đỡ mới có thể bình an mà tới được đây gặp thánh thượng."

Thái Hòa đế giận tím mặt.

“Thật là phản rồi!”

Lê Hữu Quân chắp tay nói.

“Phụ hoàng, chuyện đại khái đã là như thế. Ta đã cho người điều tra, cũng đã viết tấu chương kể lại cặn kẽ, kính xin phụ hoàng tường lãm. Nhi thần sau khi nhận được tin của Thiết Tướng Quân đã vội vàng điều binh tới giúp đỡ, lúc này mới biết, Thiết Tướng Quân vì thương dân, không nhìn được thảm cảnh này, hắn nửa đêm lẻn vào trong kho lương, phá cửa, để nạn dân cướp lương, Trương Lộc vốn đang không có cớ để gϊếŧ người, hắn liền viện có này cho người công khai truy nã, treo thưởng gϊếŧ Thiết tướng quân. Hành động Thiết Tướng Quân phóng lương, tuy có sai, nhưng về tình có thể hiểu, kính xin phụ hoàng nhìn rõ mọi việc, trả lại trong sạch cho hắn.”

Nghiêm công công đi lên, cầm lấy bản tấu chương thật dày, giao cho hoàng đế. Hoàng đế lật xem mấy tờ, phía trên bày ra các loại chứng cớ.

Thái Hòa Đế còn chưa tỏ thái độ, Lê Cảnh Ân đã gấp không chờ được, nhảy ra.

"Lão thập nhất, ngươi chỉ dựa vào lời nói một bên của một lão giả đã cáo lão hồi hương, tự nhiên định tội cho một mệnh quan đương nhiệm như vậy hay sao?"

Lê Hữu Quân nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

"Đại hoàng huynh, ngươi không tín nhiệm Thiết tướng quân, một lão tướng đã cáo lão hồi hương, cũng không đến nỗi hoài nghi ta chứ, ta là thân đệ đệ của ngươi đấy! Trương Lộc kia là người bên ngoại, tâm phúc của ngươi không giả, nhưng ngươi cũng không nên che chở hắn đến nước này đi?”

Dừng một chút Lê Hữu Quân lại điềm nhiên, nói.

“Giả không thể thật, thật không thể giả. Phụ hoàng chỉ cần hoả tốc triệu hồi Trương Lộc về kinh sư, phái một đại thần cương trực công chính, đức cao vọng trọng, đáng tin đến Trung Kỳ tra thử, chân tướng liền rõ ràng. Ta có thể thề, nếu lời vừa mới nói có một câu nói ngoa, thì để thiên lôi đánh ta, chết không không chết tử tế! Đại hoàng huynh, ngươi có dám thề?”

“Cái này...”

Sắc mặt Lê Cảnh Ân trắng bệch, Lê Hữu Quân nói rất đúng, chuyện lớn như vậy, muốn che dấu cũng che dấu không được, nếu hoàng đế thật sự phái người đi thăm dò, ngày tận thế của Trương Lộc đã đến, sợ rằng đến lúc đó Lê Cảnh Ân hắn cũng phải chịu liên lụy.

Sắc mặt Lê Cảnh Ân tái nhợt, hét to một tiếng.

“Phụ hoàng!”

Thái Hòa Đến không nhịn được nhìn hắn, mấy năm nay cuộc chiến ngầm giữa các huynh đệ với nhau, hắn sao lại không biết. Nhưng không có nghĩa hắn sẽ để cho cuộc chiến này ảnh hưởng đến bách tính. Còn chưa nói, thế lực bên nhà ngoại của Hoàng Hậu, mấy năm nay càng lúc càng bành chướng, hắn đã sớm nhìn không vừa mắt.

Thái Hòa đế trong lòng đã bất mãn, hiện giờ Trương Lộc làm loạn như vậy, hắn lại càng tức giận, chẳng qua trước khi chuyện chưa tra rõ ràng, hắn cũng không nên quá hạ mặt mũi của Đại hoàng tử và Hoàng Hậu.

Hắn nói với Lê Hữu Quân.

“Chuyện này như ngươi đã nói, cũng chưa chắc có bao nhiêu liên quan đến Đại hoàng huynh ngươi."

Trầm ngâm chốc lát lại nói.

“Cũng được, liền theo như lời Lão thập thất, lập tức phái Cẩm Y Vệ đem Trương Lộc triệu về kinh. Lệnh Trần quốc phò mã Trần Phương, Hàn lâm các Đại học sĩ Hà Mậu làm chính phó khâm sai, Trần Quốc phò mã chịu trách nhiệm điều tra án Trung Kỳ, Hà Mậu các lão tạm thời tiếp chưởng chính vụ Trung Kỳ, hoả tốc tra rõ án lần này, báo cáo cụ thể lên.”

Phò mã Trần Phương ở trong triều cũng là hạng người đức cao vọng trọng, hắn chính là phu quân của trưởng công chúa, hiện giờ tuổi đã quá lục tuần, ở trong triều cũng không đảm nhiệm chức vụ gì. Nhưng phía sau người này có trưởng công chúa, ai dám khinh thường hắn, huống chi tính tình hắn nóng nảy, cương trực công chính, cáu kỉnh lên mặt mũi ai cũng không cho, vẫn luôn duy trì khoảng cách với mấy vị hoàng tử, là một nhân vật phái trung lập. Hoàng đế phái hắn đi tra đại án Trung Kỳ, có thể thấy được là rất cân nhắc, cũng đủ có thể phục chúng.

Mà Hà Mậu các lão ở bên trong nội các xếp hạng thứ ba, cũng là đại danh đỉnh đỉnh, hắn là người cao ngạo, người nào cũng không bán mặt mũi, cho dù mấy vị hoàng tử cũng kính nhi viễn chi. Cộng thêm địa vị của hắn ở trong sĩ lâm cực cao, là một người quý trọng thanh danh tiếng tăm, sẽ không vì Đại hoàng tử hoặc là thập nhất hoàng tử chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, hoàng thượng an bài như vậy, được xem là cực kỳ công chính.

Thái Hòa đế quét mắt một vòng.

“Trẫm an bài như thế, các vị ái khanh có dị nghị gì không?”

Mọi người rối rít nói.

“Hoàng thượng anh minh!”

Sắc mặt Đại hoàng tử lại trắng như tuyết, hoàng đế triệu hồi Trương Lộc, lại là dùng Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ là làm cái gì, rơi vào trong tay Cẩm Y Vệ, ai có thể còn tốt? Đây không phải là triệu hồi, căn bản là áp tải, hiển nhiên hoàng đế đã tin lời nói của Lê Hữu Quân và Thiết tướng quân kia.

Hoàng đế lại nhìn Thiết tướng quân một cái.

“Hiện giờ chân tướng chưa được làm rõ, tạm thời ngươi đã trở về thì cứ ở trong cung làm bạn với trẫm một thời gian đã..."

Thiết tướng quân không phản đối, vuốt vuốt chòm râu bạc của mình.

"Lão thần tuân mệnh..."

Đại hoàng tử sắc mặt xám như tro tàn, vừa bãi triều hắn đã chặn Lê Hữu Quân lại.

"Lão thập nhất..."

Lê Hữu Quân nhướng chân mày nhìn hắn.

"Đại hoàng huynh..."

Lê Cảnh Ân tay nắm chặt quyền, nhìn hắn.

"Đệ tại sao lại làm như vậy với ta..."

Lê Hữu Quân làm mặt khó hiểu, nói.

"Huynh nói gì, sao đệ không hiểu..."

Lê Cảnh Ân thật hận không thể tiến lên cho một quyền vào thẳng cái bản mặt trước mắt này. Trương Lộc làm loạn, tội danh xác định hắn không thể tránh thoát liên can. Càng nghĩ Lê Cảnh Ân càng hận, răng nghiến lại muốn trật cả quai hàm.

"Lão thập nhất..."

Lê Hữu Quân không để hắn nói xong, giơ tay lên cắt ngang lời của hắn.

"Đại hoàng huynh, làm quan phải nghĩ cho con dân của mình, Trương Lộc làm sai, ta không thể biết mà bỏ qua, mặc kệ cho hắn làm càn... Huynh đừng hiểu lầm, ta không nhắm vào huynh, huynh cũng không phải không biết tính ta từ xưa tới nay..."

Nói đến đây hắn thâm sâu nhìn Lê Cảnh Ân một cái, khóe môi hơi cong, nghiêng người ghé đến tai của Lê Cảnh Ân nói nhỏ.

"Vốn ban đầu, ta không muốn nhắm đến huynh, cũng không có ý khó dễ gì, nhưng tại các người muốn nẫng người của ta trước, không thể trách ta được... Vì dân cũng là vì chính bản thân ta, ta không thể không làm gì..."

Lê Cảnh Ân ngây ngẩn cả người, hai mắt mở to nhìn hắn chằm chằm. Chẳng để hắn phản ứng lại, Lê Hữu Quân đã chắp tay sau lưng, cười lớn, rời đi.

"Đại hoàng huynh, bảo trọng..."

Đúng như Lê Hữu Quân nói, hắn ban đầu vốn không muốn ra mặt, hắn chỉ nghĩ sẽ vì con dân Trung Kỳ mà giúp Thiết tướng quân một tay, chuyện sau đó cứ để cho Thái Hòa Đế giải quyết. Nếu như vậy, Lê Cảnh Ân hoàn toàn có đường thoát, nhưng nay Lê Hữu Quân đã ra mặt, với thủ đoạn của hắn, Lê Cảnh Ân không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.

Lê Cảnh Ân trở về cẩn thận cho người thăm dò, tự mình sâu chuỗi lại mọi chuyện, tức giận đến thổ huyết, chung trà trong tay bị hắn bóp nát, hung hăng đạp đổ cả bàn trà.

"Xoảng... Choang... Ầm... Ầm..."

"Rầm..."

Hắn tức giận đập xong đồ vẫn chưa hả cơn giận, đạp cửa mà xông ra bên ngoài.

"Rầm..."

"Chuyện gì vậy..."

Hoàng Hậu đang mệt mỏi nghỉ ngơi, ở bên cạnh bát hoàng tử cùng Tứ công chúa đang nói lời hay an ủi nàng. Nghe tiếng động lớn như vậy, giọng nói mang theo tức giận quát vọng ra.

Lê Cảnh Ân xông vào, nhìn ba người, máu nóng trong người xộc thẳng lên não, hắn lạnh giọng, nói.

"Mọi người vui vẻ quá nhỉ?"

Bát hoàng tử tâm tình vô cùng tốt, hắn vô tâm vô phế, không nhìn ra sắc mặt của Lê Cảnh Ân đang vô cùng không tốt, hào hứng nói.

"Hoàng huynh, mẫu hậu đã đồng ý giúp ta nói với phụ hoàng, xin người hạ chỉ tứ hôn Ngũ tiểu thư của Định An Hầu phủ cho ta rồi..."

"Rầm..."

"Khụ... khụ... Hoàng... Huynh..."

"Cảnh Ân..."

Lê Cảnh Ân tức giận không thể nhịn thêm, Bát hoàng tử Lê Cảnh Trí nói còn chưa hết hắn đã đạp đổ ghế, dùng một tay bóp cổ của Lê Cảnh Trí, nhấc lên.

Hoàng Hậu cùng Tứ công chúa hoảng hốt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lê Cảnh Ân cười gằn một tiếng.

"Khốn kiếp... Lão tử khổ sở tính toán từng bước đi, các người lại ở một bên không giúp được gì cũng thôi đi, ấy vậy mà còn ngáng đường ta. Lần này hại ta thê thảm, có khả năng bị truất quyền đó có biết không hả?"

"Khụ... Khụ..."

Bát hoàng tử bị hắn bóp cổ ho lên từng hồi, sắc mặt cũng dã tím lại.

Hoàng Hậu lo lắng đi tới, nói với Lê Cảnh Ân.

"Cảnh Ân... Có phải ngươi có hiểu lầm gì hay không, chúng ta làm sao lại ngáng chân ngươi, hại ngươi bị truất quyền chứ..."

Lê Cảnh Ân thấy Lê Cảnh Trí sắp chết rồi, dù gì cũng là đệ đệ ruột thịt của mình, hắn không thể nào thật sự gϊếŧ được. Hắn buông tay, nâng chân đạp Lê Cảnh Trí một phát, gằn giọng.

"Ngươi có biết, chính vì ngươi để mắt tới cái Ngũ tiểu thư của Định An Hầu phủ kia mà hại ta thê thảm đến mức nào hay không..."

"Chuyện ta để mắt tới Hà Bảo Ngân thì có liên quan gì... Khụ... Khụ..."

Lê Cảnh Trí khó khăn mà cãi lại. Lê Cảnh Ân tức giận, muốn xông lên đạp thêm cho hắn một cước nữa, nhưng Hoàng Hậu nhanh mắt nhìn thấy vội giữ hắn lại.

"Có chuyện gì ngươi nói rõ xem nào, cứ động thủ với đệ đệ mình thì có ích gì..."

Lê Cảnh Ân thở phì phò ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch một ly trà, mới nói.

"Hà Bảo Ngân kia là nữ nhân mà lão thập nhất coi trọng. Lần này chính vì các người có ý với nàng, đã chọc giận hắn, hắn liền đối phó chúng ta..."

"Cái này..."

Hoàng Hậu mở to mắt như không thể tin nổi.

"Cho dù hắn có thích nàng thì thế nào, cũng không thể chỉ vì một nữ nhân mà đối phó chúng ta chứ..."

Lê Cảnh Ân cười lạnh, giọng nói mang theo mùi máu tanh.

"Lê Hữu Quân tính tình xưa nay quái đản vô cùng, không phải các người không biết... Cái vị Hà Bảo Ngân này hắn đã có ý từ lâu, khắp nơi bảo hộ nàng, hắn đã coi nàng là trân bảo nâng trong lòng bàn tay... Bây giờ chúng ta nhảy ra muốn tranh với hắn, với cái tính khí kia hắn nhịn mới là lạ đó..."

Lê Cảnh Trí khó nhọc bò từ dưới đất bò dậy, cảm thấy vô cùng oan uổng, nói.

"Nếu hắn thích có thể tìm ta nói thẳng, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân thôi mà, ta nhường cho hắn còn không được hay sao?"

Lê Cảnh Ân liếc hắn một cái.

"Ngươi đi mà hỏi hắn ấy..."

Lê Cảnh Trí rụt cổ lại, mẹ nó bảo hắn đi hỏi tên kia chi bằng bảo hắn đi chết luôn đi...

(Còn tiếp)