Chương 38: Người Yêu

"Ồ... Không có ý xấu sao? Vậy là có ý gì?"

Hà Bảo Ngân lạnh mặt mà nói. Lê Hữu Quân hơi nhăn mày, chắp tay hướng nàng nói.

"Ta sai rồi..."

Lê Hữu Quân nghĩ, những thứ mình tham khảo được từ Võ Cảnh hẳn không sai đi. Hắn ta nói đối với nữ nhân, dù đúng, dù sai cứ nhận lỗi trước là được. Khi ấy hắn còn cười chê cái người kia không đáng mặt nam nhân, nhưng hôm nay không ngờ chính mình bị vả mặt như vậy.

Hà Bảo Ngân chưa có phản ứng, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng người.

“Tiểu thư, ngài có phải đi tiểu đêm không, nô tỳ vào hầu hạ ngài.”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy thanh âm đẩy cửa.

Sắc mặt Hà Bảo Ngân mặt đại biến, mắt thấy Dương Nhung sẽ tiến vào, Hà Bảo Ngân gấp đến độ không được.

“Mau, mau nấp đi!”

Lê Hữu Quân theo bản năng đi về trước một bước, vén màn lên chui vào dưới giường. Chờ hắn trốn kỹ ở dưới giường rồi, bản thân phản ứng lại, tại sao ta phải nghe theo nàng? Ta đường đường vương gia có chỗ nào không trốn, tại sao phải trốn ở chỗ này?

Lê Hữu Quân cũng có chút buồn bực, hắn tựa hồ càng ngày càng không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Hà Bảo Ngân.

Hà Bảo Ngân cũng không ngờ Lê Hữu Quân nghe lời như vậy, bảo hắn trốn hắn thật đúng là trốn xuống dưới giường.

Lúc này Dương Nhung đi vào hỏi.

“Tiểu thư, muốn nô tỳ đỡ ngài đi tịnh phòng không? Vết thương trên người có đau không? Có cần nô tỳ gọi Đường Yên tỷ không?"

Hà Bảo Ngân vẫy tay, tùy ý nói với nàng.

"Ta không có sao, khi nào cần thì sẽ gọi, tỷ cứ ra ngoài đi..."

Dương Nhung gật gật đầu.

“Tiểu thư có yêu cầu gì chỉ cần kêu nô tỳ.”

Lại suy nghĩ một chút, nghi hoặc nói.

“Tiểu thư, vừa rồi sao ta lại mơ hồ nghe thấy trong phòng ngài có tiếng nói chuyện?”

Hà Bảo Ngân tròng mắt đảo quanh, cố ý nói.

"Không có gì, khi nãy có một con chuột chạy qua, ta mắng nó ấy mà."

Con chuột nào đó dưới gầm giường, sắc mặt đen kịt, nghiến răng...

Dương Nhung không nghi ngờ nói.

"Vậy sao? Ngày mai ta phải nói với Đường Yên tỷ, bảo tỷ ấy làm một ít thuốc chuột mới được..."

Hà Bảo Ngân gật đầu phụ họa.

"Đúng vậy, để chúng nó to béo, nửa đêm chạy loạn, làm ta giật mình mất ngủ..."

Dương Nhung ra chiều thấu hiểu.

"Vậy nếu tiểu thư mà thấy nó, cứ gọi ta, ta giúp tiểu thư đập nó... Ta đảm bảo đánh chết nó mới thôi..."

Hà Bảo Ngân cười đến vui vẻ.

"Được, được... Tỷ cứ ra ngoài trước đi, ta muốn đi nghỉ rồi..."

Thật vất vả đuổi xong Dương Nhung, Lê Hữu Quân từ dưới giường mặt xám mày tro bò ra, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Hà Bảo Ngân, nhìn đến mức hận không thể một ngụm cắn chết nàng, nghiến răng, nói.

"Chuột..."

Hà Bảo Ngân nhìn hắn gật đầu. Làm như không thấy cái vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ của hắn, nhếch môi.

"Không đúng hay sao, nửa đêm chạy tới chỗ người ta, không là trộm thì chính là chuột rồi..."

Lê Hữu Quân cảm thấy mình hiện tại muốn vặn cổ, hút máu chết cái người trước mặt này.

"Ta không phải chỉ là không nói rõ thân phận của mình với muội thôi sao?"

Hà Bảo Ngân nhìn hắn lại gật đầu.

"Ồ... Cũng chỉ là lừa gạt thận phận một chút thôi. Nói thẳng ra là không tin tưởng ta đi cho nó vuông, dễ hiểu hơn nhiều..."

"Không phải..."

Lê Hữu Quân phản bác lại, hắn trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng đối với nữ nhân thật sự là một chút xíu kinh nghiệm cũng không có. Hắn hơi suy nghĩ một chút, nói.

"Thật ra, ta cũng đã có ý, muốn nói cho muội biết rồi. Nhưng thật sự, ta không biết mình nên bắt đầu từ đâu..."

"Ồ... Vậy bây giờ mời vương gia nói một chút xem sao?"

Lê Hữu Quân sắp xếp lại một chút ngôn từ, mới nói.

"Muội có nhớ chính mình đã từng cứu một người, ở khu rừng phía tây bên ngoài thành không?"

Hà Bảo Ngân nghi ngờ nhìn hắn, gật đầu.

"Đừng nói với ta đó là người đó chính là vương gia...Không nhẽ..."

Lê Hữu Quân cười, gật đầu.

"Là ta..."

"Ừ...Xem như chúng ta có duyên ghê..."

Lê Hữu Quân nghe khẩu khí của nàng đã có chút buông lỏng, nói.

"Muội có biết, muội là người đầu tiên khiến cho bản vương phải hạ mình đi giải thích hay không?"

"Ta cũng không ép ngươi..."

"Được... Được... Là ta tự mình sai."

Lê Hữu Quân bất đắc dĩ, hắn thua thật rồi... Lê Hữu Quân tỷ mỉ mà giải thích từng điều một với Hà Bảo Ngân.

"Ấn tượng gặp nhau lần đầu của chúng ta không tốt. Về sau kết giao bằng hữu, ta thấy muội chỉ thích Thanh Phong, còn với thân phận thật của ta không có thích mấy, ta cũng nhiều lần muốn nói ra, nhưng quá nhiều chuyện nên chưa có cơ hội..."

Hắn nói rất nhiều, Hà Bảo Ngân nghe xong cũng chẳng muốn cùng hắn so đo quá nhiều. Dù sao chính nàng cũng chưa nói thật với hắn về chính bản thân mình.

"Ta hiểu rồi, lần này tạm thời bỏ qua cho huynh một lần..."

Lê Hữu Quân thấy nàng đã hết giận, cười, nói.

"Được, được..."

Lê Hữu Quân nhìn nàng một cái thật sâu. Hà Bảo Ngân bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên.

"Huynh... Huynh nhìn ta cái gì vậy?"

Lê Hữu Quân nâng khóe môi, nắm lấy tay nàng. Cảm giác mềm mại của bàn tay nhỏ nhắn, đối lập hoàn toàn với bàn tay to, có chút thô và nhiều vết trai của hắn. Hà Bảo Ngân bị hành động này của hắn làm cho giật mình, nàng theo bản năng rụt tay lại, nhưng Lê Hữu Quân nắm rất chặt, nàng làm sao cũng không thể thoát ra được.

"Bảo Ngân..."

"Hả?"

"Ta là một nam nhân thẳng thắn, không biết nói vòng vo, ta hôm nay ở nơi này muốn hỏi muội, muội có đồng ý gả cho ta hay không?"

"Hả!!!"

Hà Bảo Ngân trừng to mắt, tự nhiên bị tỏ tình, nàng có chút không tiếp thu nổi... Thẳng thắn như vậy bảo nàng làm sao mà tiếp nổi.

"Huynh... Huynh... Có... Có... Bị ấm đầu không?"

Nàng rối đến cà lăm, Lê Hữu Quân vô thức đưa tay lên trán mình sờ thử, sau đó lắc đầu.

"Không có... Sao vậy?"

Hà Bảo Ngân nhìn cái bộ dạng của hắn thật muốn nổi điên rồi.

"Không ấm đầu mà tự nhiên hỏi ta như vậy?"

"Muội..."

Lê Hữu Quân có chút nghi ngờ nhân sinh, hắn đã làm cái gì sai sao?

"Vậy muội có đồng ý hay không?"

Hà Bảo Ngân là người hiện đại, nàng đối với chuyện tình cảm xưa nay luôn thuận theo tự nhiên, nàng thừa nhận chính mình có tình cảm với Lê Hữu Quân, nhưng nàng chưa muốn gả sớm như vậy đâu.

"Ta chưa muốn gả..."

Lê Hữu Quân nghe nàng nói, khẽ thở dài một hơi. Lần đầu tiên hắn để mắt tới nữ nhân, ấy vậy mà bị từ chối rồi.

Hà Bảo Ngân thấy hắn mất mát, hơi mỉm cười, có chút ngập ngừng, nói.

"Ta nói, ta chưa muốn gả, nhưng chúng ta có thể hẹn hò, tìm hiểu nhau, làm người yêu trước..."

Lê Hữu Quân nghe nàng nói có chút mông lung.

"Vậy là có đồng ý hay không."

Hà Bảo Ngân nhìn hắn, chép miệng, đối với một nam thẳng này mình vẫn nên chủ động một chút đi.

"Chúng ta trước mắt yêu đương trước, còn gả hay không, ta phải xem biểu hiện của huynh đã..."

Lê Hữu Quân cái hiểu, cái không nhưng vẫn gật đầu đồng ý, thầm nghĩ nàng hiện tại chưa có trừ phục, hắn cũng không có gấp.

Hai bên thống nhất trở thành người yêu, Hà Bảo Ngân liền nghiêm túc, nói.

"Ta cho huynh biết, nếu đã yêu đương, lấy hôn nhân làm mục đích tiến đến, vậy ta cũng nói rõ ràng quan điểm của mình.

Ta không chấp nhận chuyện bắt cá hai tay. Nói dễ hiểu chính là ngoài ta ra, huynh không thể có bất cứ nữ nhân nào khác..."

Lê Hữu Quân gật đầu.

"Không thành vấn đề. Ta từ trước đến nay chỉ để ý mình muội..."

Hà Bảo Ngân nghe hắn nói, hài lòng gật đầu, vô cùng tán thưởng. Trong lòng vui đến nở hoa, phải biết ở cái thời đại này, nam nhân nào mà chẳng năm thê, bảy thϊếp, nay có một lời đảm bảo này nàng cũng yên tâm một phần.

"Nếu để ta biết được ngươi có nữ nhân khác liền chia tay, chúng ta đường ai nấy đi... Hừ..."

Lê Hữu Quân lườm nàng một cái.

"Nói nhăng, nói cuội cái gì đó..."

"Ta cứ nói trước như vậy, trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là lời hứa của nam nhân mấy người."

Lê Hữu Quân cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, điểm điểm trán nàng mấy cái.

Xác định mối quan hệ, Lê Hữu Quân tâm tình vô cùng tốt, thấy đêm đã về khuya, hắn có chút luyến tiếc, nhưng vẫn phải rời đi.

Lê Hữu Quân không trở về phủ, hắn một đường đi thẳng đến một biệt viện ở bên ngoài thành.

Võ Cảnh là một hoa hoa công tử, chăng hoa thành tính. Nửa đêm đang cùng mỹ nữ nồng nàn, đang đến giai đoạn nước rút bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo đó là một đạo âm thanh lạnh lẽo truyền vào tai.

"Võ Cảnh... Ra đây cho ta..."

Võ Cảnh nhận ra giọng của Lê Hữu Quân, cho dù không tình nguyện cũng phải ngưng lại, đi xuống giường. Mỹ nữ trên giường nũng nịu ôm lấy hắn.

"Gia..."

Võ Cảnh gỡ tay nàng ra, gắt giọng.

"Không muốn chết thì đừng lằng nhằng..."

Trên đời này chắc cũng chỉ có Lê Hữu Quân mới có bản lĩnh khiến Võ Cảnh hắn phải ngưng trận.

Võ Cảnh ra ngoài, thấy trên nóc nhà đối diện, Lê Hữu Quân đang đứng ở trên đó. Hắn bất mãn, chửi tục một câu, sau đó mới tung người nhảy lên.

"Nửa đêm không ngủ, tới phá rối người khác làm cái gì?"

Lê Hữu Quân liếc hắn một cái, tùy ý, nói.

"Làm sao để cho một nữ nhân cam tâm tình nguyện gả cho mình..."

"Phụt... Khụ... Khụ..."

Võ Cảnh không phòng bị nhất thời bị sặc, ho đến sặc sụa.

"Huynh đệ... Ngươi để ý đến nữ nhân nào? Là yêu quái phương nào..."

"Ngươi mới là yêu quái..."

Lê Hữu Quân bất mãn, mắng hắn. Võ Cảnh cũng không có để ý, nói.

"Ngươi xưa nay không để ý tới nữ nhân, ta còn tưởng ngươi có vấn đề đấy. Mà nữ nhân nào có bản lĩnh khiến cho ngươi nửa đêm đến tìm ta hỏi chuyện cũng thật có bản lĩnh..."

Lê Hữu Quân vô cùng mất kiên nhẫn, đá hắn một cước.

"Lắm mồm...Ta hỏi ngươi, ngươi trả lời là được..."

"Cái này còn cần phải hỏi sao? Với thân phận của ngươi có nữ nhân nào lại từ chối chứ. Ngươi thích thì trực tiếp xin thánh chỉ tứ hôn không phải đơn giản hay sao?"

Lê Hữu Quân lạnh lùng liếc hắn.

"Nếu mà như vậy, bổn vương còn cần tìm ngươi..."

Võ Cảnh hai mắt như phát sáng, ôm bụng cười.

"Haha... Khánh vương... Ngươi cũng có một ngày đi lấy lòng nữ nhân hay sao? Haha... Cười chết ta rồi... Lấy lòng nữ nhân sao, ngươi hỏi đúng người rồi, nữ nhân ấy à..."

Một đêm này Lê Hữu Quân xin thề, đây chính là một đêm hắn nghi ngờ nhân sinh nhất... Võ Cảnh thao thao bất tuyệt, nói liên hồi, giảng giải cho Lê Hữu Quân về những tuyệt chiêu dỗ nữ nhân của mình, nói xong còn vô cùng tri kỷ vỗ vai bằng hữu.

"Chúc Khánh Vương thành công..."

Võ Cảnh thật nhịn đủ rồi, vừa về đến phòng hắn liền ôm bụng cười đến nghiêng ngả. Mẹ nó, lần đầu tiên trong đời nghe đến một Vương Gia phải đi tán gái, lấy lòng một nữ nhân... Người này còn là Khánh Vương có tiếng không gần nữ sắc...

Nhưng Lê Hữu Quân còn chưa kịp hành động gì, bên trong cung đã truyền đến tin tức, Hoàng Hậu muốn chỉ hôn Hà Bảo Ngân cho Bát hoàng tử.

"Choang..."

Lê Hữu Quân giận đến run người, ném thẳng chén trà vào tường.

"Huỳnh Minh..."

"Có..."

"Hoàng Hậu gần đây xem chừng hơi nhàn rỗi rồi..."

Huỳnh Minh hơi rụt cổ, trong lòng hơi phát lạnh. Lê Hữu Quân tay gõ gõ trên mặt bàn.

"Thiết tướng quân bao giờ thì vào đến kinh thành..."

Huỳnh Minh hiểu ý, nói.

"Thiết tướng quân đã cho người truyền tin, khoảng hai đến ba ngày nữa là ngài ấy vào đến kinh thành..."

Lê Hữu Quân cong nhẹ khóe môi.

"Vậy phải để cho phụ hoàng biết một chút, tình hình khổ cực của con dân của ngàu rồi..."

Huỳnh Minh nghe hắn nói, hơi khom người.

"Tiểu nhân hiểu..."

Thái Hòa Đế liên tiếp nhận được tấu chương của các Huyện trình tới. Càng xem sắc mặt càng lúc, càng thêm âm u, mây đen dâng đầy trời, báo hiệu cơn giận dữ của thiên tử.

Bên tẩm cung của Hoàng Hậu, Quốc Công Phu Nhân mặt mày tái mét, giọng nói gấp gáp.

"Hoàng Hậu..."

Hoàng Hậu sắc mặt đen xì, nhíu mày, hai nắm tay siết chặt.

"Tại sao các người có thể bất cẩn như vậy?"

Quốc Công phu nhân nước mắt lưng tròng, nói.

"Ta nào có biết chuyện gì, chỉ biết hôm qua lão gia cùng lão đại, lão nhị trở về sắc mặt không tốt, nói chuyện buôn gạo xảy ra vấn đề... Hắn bảo ta nhanh chóng vào cung nói với Hoàng Hậu người..."

Đại Hoàng Tử Lê Cảnh Ân nhíu chặt lông mày, giọng nói lạnh lùng.

"Lần trước cần ngân lượng quá gấp nên mới bất cẩn lộ ra sơ hở, nhưng ngay sau đó chúng ta đã lập tức sửa lại, là kẻ nào có thể nhanh nhạy tới vậy chứ..."

Quốc Công phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, nhấp mấy ngụm trà, mới nói.

"Ta nghe lão gia nói, họ phát hiện ra dấu hiệu nhúng tay của Lễ Vương."

"Lão Nhị.."

Lê Cảnh Ân hung hăng nắm chặt tay, hai mắt chuyển đỏ.

Trên triều Thái Hòa Đế sắc mặt âm trầm, tâm tình vô cùng không tốt.Hộ bộ tả thị lang Nguyễn Châu bước ra khỏi hàng quỳ xuống đất, nói.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần có điều muốn tấu.”

Hoàng đế nhìn hắn biết Nguyễn Châu là thủ hạ của Nhị hoàng tử lãnh đạm nhìn hắn một cái, hỏi.

“Ái khanh có chuyện gì muốn tấu?”

Nguyễn Châu cung kính, nói.

“Thần muốn buộc tội Tổng đốc Trung Kỳ, Trương Lộc hai mươi tội lớn. Kẻ tặc này, lưng mang sự phó thác của Thánh thượng, khi quân tác quyền, cấu kết địa phương, cố tình làm bậy, trên trái thánh mệnh, dưới tàn bạo sinh dân, Trung Kỳ nhà cửa hoang tàn ngàn dặm, người chết đói khắp nơi... Kính xin hoàng thượng lập tức bãi chức tặc quan này, áp tải đại lao hầu thẩm, răn đe!”

Hắn nói ra những lời này, cả triều đình thoáng cái đều nổ “Oanh” rồi. Trương Lộc là Đại hoàng tử đề cử, Đại tướng nơi biên cương được hoàng đế tín nhiệm, hoàng đế liên tục khen ở trong bốn tấu chương là “Tổng đốc mẫu mực”, gần đây mặc dù bởi vì chuyện lương thảo cứu tế thiên tai hơi có chút đường rẽ, nhưng Trương Lộc rất nhanh đã giải quyết xong rắc rối, một lần nữa giành được tín nhiệm của hoàng đế.

Nguyễn Châu buộc tội hắn, được a, chẳng khác nào nói là hoàng đế dùng người không đúng, nghe đã đủ rợn cả người rồi. Mà tội hắn vạch tội Trương Lộc lại càng kinh thế hãi tục, cái gì mà nhà cửa hoang tàn, người chết đói khắp nơi... tội danh như vậy, Đại Nam lập quốc mấy trăm năm, cũng chưa từng phát sinh tai hoạ thảm như vậy. Hoàng đế đều nên hạ tội kỷ chiếu rồi.

Đại hoàng tử trong lòng mơ hồ có loại dự cảm xấu, Nguyễn Châu không phải là ngôn quan, không có quyền lực phong văn tấu sự. Làm không tốt, Kết quả sẽ là vu cáo, đắc tội người khác. Nếu Nhị hoàng tử không nắm chắc sẽ vặn ngã Trương Lộc hắn sẽ không phái trọng thần như Nguyễn Châu mạo hiểm lớn như vậy. Nhưng hiện giờ hắn thế cưỡi hổ, phải ra mặt ủng hộ Trương Lộc.

Lê Cảnh Ân hạ quyết tâm, đứng ra.

“Nguyễn Châu, ngươi nói bậy bạ gì đó? Từ khi phụ hoàng lên ngôi tới nay, Đại Nam vạn dân quy tâm, mưa thuận gió hòa, chưa từng xảy ra đại tai họa, cái gì mà nhà cửa hoang tàn ngàn dặm, người chết đói khắp nơi, quả thực là loè thiên hạ, hồ ngôn loạn ngữ, ngươi vu tội cho Trương Lộc đại nhân như thế, rốt cuộc ý muốn như thế nào?”

(còn tiếp)