Hà Bảo Ngân tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, nàng đưa tay ôm đầu, rên lên một tiếng.
"Ôi... Cái đầu của tôi..."
"Tỉnh rồi..."
"Á... Ối dồi ôi..."
Hà Bảo Ngân bị dọa cho giật mình, nhảy dựng lên, hai mắt mở lớn nhìn ba người đang xếp ghế ngồi bên cạnh giường của mình.
Cả ba người đều đang nhìn nàng, khóe môi cong lên nụ cười.
Hà Bảo Ngân hơi chột dạ, cúi đầu, lắp bắp.
"Phụ thân, mẫu thân, ca ca... Sao... Sao các người lại ở đây nhìn ta như vậy?"
"Ngươi nói xem..."
Ba người đồng thanh mà nói, Hà Bảo Ngân trong đầu nhỏ lướt qua một số hình ảnh lộn xộn của đêm hôm trước, nàng ngượng ngùng sờ mũi một cái.
"Cái đó..."
Hà Trí Bình nhìn nữ nhi nhà mình, nhếch khóe môi.
"Nói ta nghe một chút, con hôm qua chơi vui như thế nào?"
"Còn nói con chơi bạc thắng bao nhiêu..."
Lý Thu Huyền tiếp lời. Hà Trí Quang cười lạnh nói theo.
"Còn bay đến mây hay chưa..."
Hà Bảo Ngân tròn mắt. Đây là đang hưng sư vấn tội nàng hay sao.
"Cái đó... Con... Con không hiểu mọi người đang nói gì..."
Hà Bảo Ngân biết, đến giờ này, nàng chỉ có thể giả ngu mới mong sống sót. Hà Trí Quang cười thâm sâu nhìn nàng.
"Vậy để chúng ta nhắc lại cho muội một chút."
Hà Trí Bình gật đầu, nói.
"Cửa chính nhà ta đổi vị trí rồi. Nữ nhi nhà ta cũng đổi thành nhi tử, công phu rất tốt... Đánh bạc cũng rất thuận tay..."
Hà Bảo Ngân khóe môi giật giật.
"Phụ thân... Lễ hội... Chơi hội nên nữ nhi có chút ham vui thôi mà..."
"Ồ... Ham vui... Tốt... Ham vui đến tận sòng bạc, thắng cược cũng không ít nhỉ..."
Hà Trí Bình thong dong mà nói, cười như không cười nhìn nàng. Hà Bảo Ngân méo miệng.
"Chỉ một lần này thôi... Hội mà..."
"Vậy ba bình rượu thượng đẳng thì sao đây? Uống cũng rất thuận miệng. Con nói xem, có nữ nhi nhà ai, ở tửu lâu uống rượu đến hăng say như vậy chứ..."
Lý Thu Huyền là người tiếp theo khai đao, vấn tội. Hà Bảo Ngân mấp máy miệng, tròng mắt xoay chuyển.
"Cái đó... là là... Là ban đầu con chỉ định uống một chút, nhưng ai có ngờ uống có một ly đã say, không khống chế được nên mới uống nhiều như vậy... Thật sự là không cố ý..."
"Lý do rất tốt..."
Lý Thu Huyền vỗ tay khen ngợi nàng. Hà Trí Quang là người cuối cùng ra trận, nhìn muội muội nhà mình, nhướng chân mày, cười.
"Thanh lâu chơi có vui hay không? Ca ca còn chưa có tới chơi bao giờ, muội có kinh nghiệm gì chia sẻ cho ta một chút..."
Hà Bảo Ngân liếc hắn một cái. Tình huynh muội chắc bền lâu.
"Cái... Cái đó... Muội có tới thanh lâu sao? Sao muội không biết ta..."
"Hừ... Quên rồi sao? Vậy để huynh nhắc lại cho muội nhớ nhé..."
Hà Trí Quang vô cùng tốt bụng nhắc nhở muội muội. Hà Bảo Ngân trợn trắng mắt.
"Hì hì... Không cần như vậy đâu mà ca ca... Aizzz... ui... Cái đầu của con đau quá..."
Thấy nàng có biểu hiện lươn lẹo, ba người một nhà nhìn nhau, cùng chung chí hướng như đã thảo luận trước, nói.
"Nếu đã ốm như vậy, thôi thì con cứ ở trong viện nghỉ ngơi dăm bữa, nửa tháng là tốt rồi. Nhân tiện tĩnh tâm chép một trăm lần nữ tắc đi..."
Hà Trí Bình ra dáng chủ gia đình nói. Lý Thu Huyền làm một mẫu thân tốt, cũng quan tâm nàng, nói tiếp.
"Đau đầu chắc phải uống vài thang thuốc bổ, mà thuốc đắng dã tật, ta sẽ chú ý chăm sóc con thật tốt..."
Hà Bảo Ngân sắc mặt xám như tro tàn, trên mặt là một dạng sống không còn gì nuối tiếc. Hà Trí Quang thân làm ca ca, cũng không quên quan tâm muội muội.
"Ta sẽ cho người ở ngoài viện bảo vệ an nguy cho muội thật tốt..."
Hà Bảo Ngân nghe xong trực tiếp ngất xuống đống chăn, kêu gào.
"Con đi chết đây... Mọi người chơi vậy, ai chơi lại chứ..."
Lý Thu Huyền dùng tay, vỗ nàng mấy cái.
"Đây mới chỉ là cảnh cáo, còn có lần sau... hừ hừ... con chờ đó, ta để cho cha con dùng gia pháp, xem ông ấy có đánh chết con hay không?"
"Ô ô ô... Con chỉ ra ngoài chơi một chút thôi mà..."
"Còn cãi..."
Lý Thu Huyền trợn mắt, gằn giọng, chỉ chỉ trán nàng. Hà Bảo Ngân dịch người, cọ cọ vào ngực nàng, làm nũng.
"Mẫu thân... Con đau đầu..."
"Đáng đời con..."
Nói thì nói như vậy, Lý Thu Huyền vẫn đau lòng nữ nhi, nàng nói với Đường Yên.
"Ngươi đi sắc cho nàng chút thuốc..."
Nghĩ một chút còn dặn thêm.
"Sắc đắng một chút..."
"Mẫu thân..."
Hà Bảo Ngân ủy khuất, phản kháng. Lý Thu Huyền bóp trán cho nàng, làm mặt hung ác mà nói.
"Đắng thì con mới nhớ lâu..."
Hà Trí Bình cùng Hà Trí Quang còn có công vụ trên người nên rời đi trước, Lý Thu Huyền ở lại trông coi Hà Bảo Ngân, chờ nàng uống xong chén thuốc đắng chết người kia, mới hài lòng mà rời đi.
Bên ngoài thị vệ được Hà Trí Quang sắp xếp cũng đã tới, nghiêm cẩn đứng ở cửa viện canh giữ.
Hà Bảo Ngân uống xong chén thuốc đắng, chờ Lý Thu Huyền đi rồi nàng liều mạng tìm đến bánh ngọt mà ăn, nhưng vị đắng kia đúng là muốn lấy mạng của nàng, cách nào cũng không thể hết.
Purple nằm gác đầu lên nhìn nàng, cái đuôi phe phẩy như đắc ý lắm. Hà Bảo Ngân vỗ đầu nó một cái.
"Ngươi vui vẻ cái rắm..."
"Ư ư ư..."
Purple rên mấy tiếng như phản đối nàng. Hà Bảo Ngân mệt mỏi, lười nói với nó, lại nằm xuống giường ngủ tiếp.
"Rượu chè thật mệt mỏi..."
Hà Bảo Ngân bị cấm túc trong viện, hàng ngày bị tra tấn bằng thuốc đắng, chưa kể còn thêm combo chép nữ tắc làm nàng sầu thảm, than ngắn thở dài liên tục.
Tam công chúa cùng Võ Yến Nhi cũng gửi thư tới, trong thư có nói qua thảm trạng của họ không mấy khác biệt với nàng, lúc này Hà Bảo Ngân nghĩ đồng bọn của mình cũng giống mình, trong lòng cảm thấy cân bằng không ít.
Lê Hữu Quân lâu không thấy nàng, trong lòng có chút nhớ, chạy đến thăm. Thấy hắn tới, Hà Bảo Ngân vô cùng vui vẻ.
"Huynh dạo này đi đâu, sao không thấy tới thăm ta..."
Lê Hữu Quân tùy tiện ném cho nàng một giỏ trái cây cùng kẹo đường.
"Biết muội dạo này ăn quả đắng, ta mang tới cho muội ít quả ngọt đây..."
"Oa... Huynh đúng là huynh đệ tốt nhất của ta..."
"Hú..."
Purple thấy Lê Hữu Quân tới hú lên một tiếng xem như là chào hỏi.
Lê Hữu Quân xoa đầu nó một cái, cười.
"Ngươi béo lên rồi..."
Purple liếc hắn một cái đầy khinh bỉ, ngoảnh mặt đi, kiêu ngạo vô cùng.
Hà Bảo Ngân đã lâu không gặp bạn bè, vui vẻ lôi kéo Lê Hữu Quân nói chuyện trên trời dưới đất, sợ hắn nhàm chán còn vô cùng tri kỷ lấy đến bàn cờ cùng hắn vừa chơi vừa trò chuyện.
"Ây... Ây... Ta đi lại..."
"Không được... Muội đi nhầm..."
Hà Bảo Ngân trên bàn cờ chơi vô cùng nhây, đánh loạn xạ, nhưng nàng vì bảo vệ cái danh Kỳ chủ môn cờ gian lận kia của mình mà chẳng dám cùng người ngoài so tài, chỉ dám cùng mấy người Dương Nhung, Dương Thu, Đường Yên chơi mà thôi, nhưng mấy người họ sau mấy lần chơi cùng nàng đều sợ hãi, nhìn thấy nàng mang bàn cờ ra đều sẽ chạy cho xa.
Hà Trí Quang và phu thê Lý Thu Huyền, Hà Trí Bình đối với việc đánh cờ cùng nàng cũng sợ hãi đến chạy mất dép. Hôm nay tóm được Lê Hữu Quân, Hà Bảo Ngân nào dễ dàng buông tha.
Lê Hữu Quân day day cái trán của mình, bất đắc dĩ, ván cờ của họ dằng co nửa ngày còn chưa có xong, nó luôn trong cái tình trạng.
"Muội chắc chắn đi nước cờ này?"
"Chắc..."
"Không đi lại nữa..."
"Không đi lại... Huynh mau đánh đi..."
"Ôi... Muội đi lại..."
"Không được..."
"Được..."
"Vậy ta không chơi cùng muội nữa..."
"Được rồi... Huynh thật nhỏ mọn, đàn ông, con trai sao mà chẳng ga lăng chút nào cả..."
Hà Bảo Ngân không được đi lại, vô cùng bất mãn mà oán giận. Lê Hữu Quân nhướng chân mày.
"Ga lăng là cái gì?"
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, đắc chí phổ cập kiến thức hiện đại.
"Ga lăng chính là sự cao thượng, nhường nhịn, chiếu cố... của nam nhân dành cho nữ nhân..."
Lê Hữu Quân hơi gật đầu, lại làm như lơ đễnh mà hỏi tiếp.
"Vậy soái ca..."
Hà Bảo Ngân vênh mặt, cười, nói.
"Soái ca chính là mỹ nam tử..."
Lê Hữu Quân cười, nhìn nàng, thâm sâu hỏi thêm.
"Vậy muội có thích soái ca..."
Hà Bảo Ngân hai mắt tỏa sáng lấp lánh, chép miệng.
"Soái ca, nam thần, nữ nhân nào chẳng thích chứ... Ta cũng là nữ nhân, không ngoại lệ..."
Lê Hữu Quân nghe nàng nói, mày kiếm hơi cau lại, tay vô thức nắm lại.
Hà Bảo Ngân vô tâm vô phế, cười, nói.
"Tính ra huynh cũng là một soái ca nha..."
Nàng như nghĩ đến điều gì, nhìn hắn chăm chú.
"Ta phát hiện ra, huynh có vài phần giống với một bằng hữu của ta... Ừm... giống tới năm, sáu phần đấy..."
"Ừ..."
Lê Hữu Quân không một chút chột dạ, nhìn nàng, hắn đưa tay sờ vẫy vẫy Purple. Hà Bảo Ngân vô tình liếc mắt nhìn qua, thấy lòng bàn tay của hắn có một vết thương, nàng như đứng hình mất vài giây.
Hà Bảo Ngân bị cấm túc một thời gian, bên ngoài sóng to gió lớn đã nổi lên ầm ầm. Tứ hoàng tử Lê Hưng Vinh từ hôn với Đích nữ của Trường Hưng Hầu Phủ, Tạ Ánh Nguyệt.
Yến tiệc hoàng cung.
Lục Đình khom người, ở bên cạnh Lê Hữu Quân nói nhỏ.
"Vương Gia bên ngự hoa viên có biến, Ngũ công chúa Bắc Yến rơi xuống hồ. Vinh vương đã nhảy xuống cứu nàng."
Lê Hữu Quân cười lạnh một tiếng, hắn đưa mắt nhìn lên, thấy Thái Hòa Đế cùng Ngô Nhạc đang trao đổi với nhau gì đó, cả hai sắc mặt đều vô cùng khó coi, đứng dậy.
Ngũ Công Chúa Bắc Yến trong yến tiệc vô tình ngã xuống hồ trong ngữ hoa viên, Lê Hưng Vinh trong lúc nguy cấp, không màng nguy hiểm nhảy xuống cứu nàng.
Khi lên bờ, cả hai người đều ướt sũng nước, được đưa đi thay y phục trước, sau đó mới trở lại đại điện.
Ngũ công chúa cảm kích, vừa vào điện đã quỳ xuống, nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, lần này ta tới quý quốc, trên người mang theo sứ mệnh hòa thân, hôm nay nhân duyên xảo hợp được Vinh vương điện hạ cứu một mạng này, ta tại nơi đây, thỉnh xin được cùng hắn kết duyên..."
Thái Hòa Đế hơi nhăn mày một chút, nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, hắn nhìn sang Đại hoàng tử Bắc Yến.
"Không biết ý kiến của Đại hoàng tử thế nào?"
Ngô Nhạc cười một tiếng, tùy ý mà nói.
"Nàng là muội muội của bản vương, trước khi đến Đại Nam, phụ hoàng ta đã có lời, để nàng kết duyên cùng nam nhân Đại Nam, kết tình thông gia hai nước, tăng tình hữu hảo, nay nếu nàng đã có ý gả, chỉ cần bệ hạ và Vinh vương không chê, ta liền không có ý kiến gì..."
Ngô Nhạc đã nói như vậy Thái Hòa Đế cũng không có bất cứ lý do gì để không đồng ý, hắn nhìn Lê Hưng Vinh, nói.
"Lão tứ... Hôn sự này ngươi có ý kiến gì hay không?"
Lê Hưng Vinh bình tĩnh, khom người, nói.
"Nhi thần xin nghe theo ý của phụ hoàng..."
Thái Hòa Đế hơi nhướng chân mày, ý vị mà nhìn hắn, hơi gật đầu.
"Được... Nếu đã như vậy, nhân duyên tốt không thể bỏ lỡ. Ta sẽ cho lễ bộ nhanh chóng sắp xếp hôn sự này..."
Vậy là hôn sự nhanh chóng được định ra.
Hôn sự hòa thân này của Lê Hưng Vinh đã khiến mấy hoàng tử khác ghen tị đến đỏ mắt, dâng lên cảnh giác cao với hắn ta.
Hà Lưu Ngọc được Lê Hưng Vinh hứa hẹn vị trí trắc phi, nhưng nàng còn chưa trừ phục nên hắn quyết định thành thân trước. Theo lệ Vương gia thành thân sẽ cưới một chính phi và hai trắc phi. Nhưng Lê Hưng Vinh chỉ cưới một Ngô Vũ Đồng làm chính phi, và một trắc phi là nữ nhi của tả bộ thị lang, Lại Mỹ Kỳ, một bị trí trắc phi còn lại vẫn bỏ trống.
Hà Mộng tuy rằng được hắn hứa nạp vào phủ, nhưng chưa trừ phục, cũng chỉ có thể tại gia chờ sau khi trừ phục lại nói tiếp. Theo lý mà nói, một thϊếp thất nho nhỏ, không lễ lạt như Hà Mộng cũng chẳng cần chú ý quá nhiều, nhưng Lê Hưng Vinh sợ nạp Hà Mộng vào phủ trước, sẽ khiến cho Hà Lưu Ngọc không vui nên liền viện cớ này trì hoãn.
"Tam tỷ...Tỷ thật có nhã hứng nha. Ngày mai là ngày thành thân của Vinh vương rồi, mà tỷ vẫn có thể ở nơi này ngắm hoa như vậy..."
Hà Lưu Ngọc nhìn người tới là Hà Mộng đang âm dương quái khí, không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Liên quan gì tới ta sao?"
Hà Mộng nghe nàng nói, cười càng thêm sâu.
"Đúng nha... Là muội sai lầm rồi. Là liên quan tới muội, không liên quan tới tỷ..."
Hà Lưu Ngọc nhíu mày, nhìn nàng ta.
"Có gì nói thẳng đi..."
Hà Mộng biết Hà Lưu Ngọc cùng Lê Hưng Vinh có gian tình, khi trước tính kế hắn, Hà Mộng nghĩ rất đẹp, muốn hắn nạp mình vào phủ trước Hà Lưu Ngọc, chỉ cần như vậy, nàng ta không tin mình không thể quyến rũ hắn. Nam nhân mà, có kẻ nào mèo chê mỡ đâu.
Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không đoán được, Lê Hưng Vinh thực sự coi trọng Hà Lưu Ngọc, thậm chí vì nàng ta mà lần nữa nạp nàng vào phủ.
Ngày hôm nay biết hắn sắp thành thân, nghĩ đến Hà Mộng lại cảm thấy tức, đáng ra nàng ta đã có cơ hội vào phủ Vinh vương trước, nhưng giờ thì vẫn phải ở nơi này. Nàng ta không dễ chịu, vậy Hà Lưu Ngọc cũng đừng mong yên thân.
"Tam tỷ, ở đời ấy mà, thứ không đáng tin nhất chính là lời hứa của nam nhân. Ta nghe nói, Vinh vương đối với Ngô Vũ Đồng cưng chiều đến tận trời rồi.
Chờ tới khi ta trừ phục, được nạp vào phủ, nàng ta cũng đã sinh hài tử, tỷ nói xem cuộc sống sau này ta phải làm sao đây..."
Hà Lưu Ngọc hai tay nắm chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay, truyền đến đau đớn, nhưng nàng như không cảm nhận được, càng nắm chặt hơn.
"Ta đi trước..."
Hà Mộng nhìn theo cái bóng lưng kia của Hà Lưu Ngọc, trong lòng thoải mái hơn không ít.
"Hừ... Cao sang cái rắm gì..."
Hà Bảo Ngân đứng cách đó không xa, nhìn thấy tất cả sự tình, trong lòng không khỏi cười to một tiếng, có lòng tốt thắp cho Hà Mộng một nén nhang.
Hà Bảo Ngân cuối cùng cũng được giải trừ phong ấn, tâm tình vô cùng tốt. Hà Trí Quang hôm qua có nói trước, hôm nay hắn muốn dẫn nàng đến Khánh Vương phủ.
Hà Trí Quang trở về, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị tốt, thấy Hà Bảo Ngân chậm rãi đi ra, hắn không nhịn được thúc giục.
"Muội nhanh nhanh lên một chút đi..."
Hà Bảo Ngân bất mãn trừng hắn một cái.
"Giục cái gì mà giục, Khánh Vương phủ có thể chạy mất hay sao..."
Hà Bảo Ngân vừa lên xe, Dương Nhung buông rèm xuống, Hà Trí Quang phân phó xe ngựa đi về phía trước, hắn thúc ngựa đi ở bên cạnh.
"Tới Khánh Vương Phủ muội nhớ xin lỗi Khánh Vương cho cẩn thận đó. Hắn xưa nay nổi tiếng ghi thù, muội ngày đó mạo phạm hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy, phải cẩn thận một chút..."
Hà Trí Quang nghĩ lại hành động của Hà Bảo Ngân ngày hôm đó, sống lưng không khỏi phát lạnh. Xưa nay nữ nhân muốn tiếp cận Lê Hữu Quân có mấy người còn sống đâu.
Hà Bảo Ngân nghe Hà Trí Quang nói không khỏi trề môi, nói.
"Ta hôn hắn, người thiệt là ta, người hưởng lợi là hắn, hắn có cái quái gì để mà bất mãn. Còn một hai bắt ta tới xin lỗi hắn, xin cái con khỉ khô ấy..."
Hà Trí Quang nhức đầu, hận không thể vặn cổ nàng, thay đầu.
"Bà cô của tôi ơi, muội bớt cứng đầu đi, nếu muội bị hắn làm thành gỏi sống, người làm ca ca này cũng không có cách nào đâu..."
Hà Bảo Ngân cảm thấy phiền, qua loa, nói.
"Muội biết rồi..."
(còn tiếp)