Chương 7: Cùng nhau ăn cơm

Quân Hạo thấy Hàn Duệ nhìn mình nhưng lại không nói chuyện với mình, thế là lại tiếp tục ăn. Nhìn số đồ ăn ít ỏi trên bàn, trong lòng Quân Hạo có chút phiền muộn. Tuy rằng hắn chưa bao giờ chăm sóc thai phụ nhưng cũng biết người mang thai cần phải bổ sung rất nhiều dinh dưỡng. Nhìn vẻ mặt tiều tụy ốm yếu của Hàn Duệ hắn liền biết được cuộc sống của Hàn Duệ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Hàn Duệ là thiếu gia của một đại gia tộc, đã từng cẩm y ngọc thực thế mà hiện tại chỉ có thể ăn cơm canh đạm bạc, đã từng là con cưng của trời trong mắt thế nhân thế mà hiện tại lại thành phế vật mất hết tu vi. Từ một thiên chi kiêu tử biến thành phế vật như hiện tại, chênh lệch hớn như vậy, người bình thường cũng chẳng thể nào tiếp thu được. Nếu chưa từng có được thì sẽ không có mất đi. Chỉ là, đã từng có được rồi, lại đánh mất, những người có ý chí kém sẽ rất khó để tiếp nhận. Nhìn Hàn Duệ vẫn trấn định tự nhiên ăn, Quân Hạo nghĩ: Hàn Duệ nhất định là một người có ý chí rất kiên định, từ thần đàn ngã xuống cũng không thể đánh sập ý chí của hắn, một Hàn Duệ như vậy khiến Quân Hạo rất đau lòng.

Quân Hạo thấy Hàn Duệ không phản ứng mình liền tự động ngồi xuống bàn, nói với Tam Hỉ: “Tam Hỉ, đi lấy thức ăn mang lên đây, làm thêm hai món mặn, ta muốn ăn ở chỗ này.”

Nghe thấy hắn nói, Tam Hỉ ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm: Chẳng lẽ thiếu gia đổi tính, trước kia chỉ nhìn thiếu quân một cái cũng không muốn, thế mà hiện tại lại muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với thiếu quân, chẳng lẽ mặt trời sắp mọc ở hướng tây rồi sao.

Quân Hạo thấy Tam Hỉ không nhúc nhích liền nói: “Đứng đơ ra đấy làm gì, mau đi đi, thiếu gia nhà ngươi đói rồi đây này.”

“Vâng, ta lập tức mang cơm lên cho thiếu gia.” - Tam Hỉ nói xong thì chạy nhanh ra ngoài như thể có người đang đuổi phía sau vậy.

Tam Hỉ đi rồi, trong phòng chỉ còn dư lại Quân Hạo và Hàn Duệ, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh. Không mời mà đến, Quân Hạo cảm thấy rất xấu hổ. Có điều, nghĩ lại thì Hàn Duệ là lão bà của hắn, hắn cùng lão bà ăn cơm là chuyện rất bình thường, không ăn cùng nhau mới là bất bình thường ấy.

Quân Hạo đã từng cùng các chiến hữu chia sẻ kinh nghiệm với nhau cách cưa đổ tức phụ, kết quả tổng kết lại cũng chỉ có một câu đó là, phải mặt dày, truy lão bà không thể cứng nhắc, phải vứt cái liêm sỉ đi.

Quân Hạo nhìn Hàn Duệ đang ngồi thẳng tắp, bụng giấu ở dưới bàn, trông chẳng khác gì những nam nhân bình thường khác, chẳng giống dựng phu chút nào. Nghĩ đến chuyện nam nhân mang thai, hiện tại Quân Hạo vẫn cảm thấy thật thần kỳ. Vì để đánh vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng, Quân Hạo tìm cách bắt chuyện nói: “Hiện tại ngươi có khỏe không?”

Hàn Duệ liếc nhìn Quân Hạo một cái, nói: “Khá tốt.” - Hàn Duệ không biết Quân Hạo bị chập dây thần kinh nào, tự dưng lại muốn ăn cơm với hắn. Hắn biết Quân Hạo không thích hắn, thậm chí còn chán ghét hắn cho nên Hàn Duệ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Quân Hạo. Hắn cũng là một người có tự tôn, tự tôn không cho phép hắn khom lưng uốn gối với người khác, cho dù là phu quân cũng không được.

Tuy rằng nhìn Hàn Duệ lạnh như băng, nhưng trái tim vẫn nóng ấm, hắn cũng muốn được quan tâm. Từ nhỏ lớn lên cùng với tổ phụ, tổ phụ đối xử với hắn rất tốt, nhưng nếu đem hắn ra so với gia tộc, tổ phụ sẽ chọn gia tộc, đây chính là bi ai của đại gia tộc, hết thảy đều phải đặt gia tộc lên làm đầu, thân tình là thứ không đáng nhắc đến.

Hắn cũng đã từng ảo tưởng về gia đình nhỏ của chính mình, có hắn, có ái nhân, còn có hài tử, người một nhà sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên ấm áp. Chỉ là sau khi đính hôn với tam hoàng tử, hắn biết ước mơ về một gia đình như vậy đã tiêu tan. Từ hôn với tam hoàng tử, hắn cảm thấy rất vui, bởi vì hắn không cần phải chui vào cái l*иg giam hoàng gia kia nữa. Đối với Hàn Duệ mà nói, hoàng gia chính là một chiếc l*иg, một chiếc l*иg giam giữ tự do của hắn.

Với Quân Hạo, hắn cũng đã từng có chờ mong, hắn biết thiên phú tu luyện của Quân Hạo không tốt, hắn cũng không thể tu luyện, sau khi hai người kết hôn rồi có thể cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ ấm áp, cùng nhau sống một cuộc sống vui vẻ bình thường. Nhưng mà hắn lại trăm triệu lần không nghĩ tới, Quân Hạo không tự nguyện cưới hắn, là gia gia hắn bức bách người ta. Quân Hạo nói với hắn rằng Quân Hạo đã có người mình thích, sẽ không thích hắn, nếu hắn biết điều thì tốt nhất là rời đi, một tên phế vật không thể tu luyện như hắn sao có thể không biết xấu hổ mà chiếm vị trí chính quân. Hơn nữa, Quân Hạo không thích song nhi, chỉ thích nữ nhân. Nghe Quân Hạo nói xong, Hàn Duệ hoàn toàn mất hết hy vọng.

Quân Hạo ghét hắn như vậy, hắn không biết hôm nay Quân Hạo đến đây là có ý gì, cho dù tâm tư hắn nhanh nhạy cũng không đoán được ý của Quân Hạo.

Hàn Duệ nói xong, Quân Hạo lại quan tâm nói: “Ngày nào ngươi cũng ăn mấy thứ này à? Ăn như này không có dinh dưỡng, sẽ không tốt cho ngươi và hài tử. Sau này, ta sẽ nấu cơm cho ngươi ăn mỗi ngày, nhất định sẽ nuôi ngươi thành trắng trẻo mập mạp.”

Hàn Duệ nhìn ra được sự quan tâm trong mắt Quân Hạo không phải là giả, nhưng trước kia rõ ràng là Quân Hạo chán ghét hắn, hiện tại lại trở nên quan tâm, thay đổi quá lớn như vậy Hàn Duệ có chút không tiếp thu được liền đáp lại một câu: “Ta chỉ biết xào rau, mấy thứ khác không biết nấu.”

Quân Hạo thấy Hàn Duệ đáp lại mình, trong lòng rất cao hứng, tươi cười đầy mặt. Diện mạo Quân Hạo vốn tuấn mỹ, chỉ có điều nguyên chủ lúc nào cũng sụ mặt, lại còn tự ti, phá hủy hoàn toàn vẻ tuấn mỹ đó. Mà Quân Hạo của hiện tại lại tự tin, bình tĩnh vững vàng, đúng mực, rất xứng với khuôn mặt tuấn mỹ đó, Quân Hạo cười lên khiến trước mắt Hàn Duệ sáng ngời.

“Ngươi không biết nấu cũng không sao, ta biết, những gì ta nói lúc này đều là thật, sau này ta sẽ nấu cơm cho ngươi ăn mỗi ngày.” - Quân Hạo nghĩ thầm: Trước kia học nấu cơm không sai, người ta đều nói kỹ nhiều áp thân, hiện tại chẳng phải đã có chỗ dùng rồi sao.

Nghe Quân Hạo nói xong, Hàn Duệ không biết phải trả lời thế nào, ngay lúc đó Tam Hỉ và Lữ Tú cũng bưng đồ ăn vào. Hai người dọn đồ ăn lên xong, Quân Hạo cho bọn họ lui xuống.

Quân Hạo gắp một miếng sườn đặt vào trong bát Hàn Duệ: “Ăn nhiều chút thịt.” - Nói xong lại gắp thêm miếng nữa đặt vào bát Hàn Duệ.

Quân Hạo vẫn luôn ân cần gắp đồ ăn cho Hàn Duệ, hầu hạ từ trước đến sau, bản thân lại chưa ăn được gì.

Hàn Duệ thấy Quân Hạo vì mình mà vội trước vội sau như vậy, nói: “Ngươi cũng ăn đi, ta tự gắp được.” - Đến tận lúc này Hàn Duệ vẫn không rõ trong hồ lô của Quân Hạo bán thuốc gì, sao tự nhiên lại ân cần với hắn như vậy.

“Không vội, ngươi ăn trước đi, ngươi ăn xong rồi ta lại ăn.” - Quân Hạo xua xua tay nói, hầu hạ tức phụ của chính mình, hắn vui.

Chờ Hàn Duệ ăn xong rồi, Quân Hạo đem toàn bộ đồ ăn thừa trên bàn ăn hết, hắn cảm thấy sau khi xuyên đến đây, hắn ăn nhiều hơn, Quân Hạo cảm thấy bữa cơm đầu tiên hai người ăn cùng nhau như vậy cũng có thể tính là khá vui, dưới tình huống như vậy cứ thế ăn xong.