Quân Hạo hoàn toàn chẳng hề để đóa hoa đào nát Trần Thiếu Vũ này trong lòng, sự xuất hiện của Trần Thiếu Vũ chẳng mang đến bất cứ ảnh hưởng gì tới cuộc sống của một nhà bốn người Quân Hạo và Hàn Duệ. Chỉ là, bọn họ không để tâm đến người khác không có nghĩa là người khác không để tâm đến bọn họ, cũng chính vì sơ sẩy này của hắn, Trần Thiếu Vũ đã gây ra một chuyện khiến Quân Hạo phải hối hận không thôi. Có điều, hiện tại vẫn chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, cuộc sống của bọn họ vẫn rất yên bình.
Trong hai tháng này, thực vật trong linh điền của Quân Hạo dần dần thành thục, linh gạo được lưu lại để chính mình ăn, còn số linh thực ăn không hết, Quân Hạo bán dần đi một tí. Điều quan trọng nhất là, huyết diễm ngân ti thảo đã thành thục, tổng cộng được năm trăm cây, trong đó có bốn trăm sáu mươi tám cây trung phẩm, ba mươi hai cây thượng phẩm. Quân Hạo tính tính, dựa theo giá cả của huyết diễm ngân ti thảo thượng phẩm lần trước ở đấu giá hội, một trăm vạn một cây thì ba mươi hai cây này của hắn có thể bán được ba nghìn hai trăm vạn lượng bạc. Đối với Quân Hạo thì đây chính là một thu nhập lớn.
“Tiểu Duệ, hôm nay ta sẽ vào thành bán huyết diễm ngân ti thảo, ngươi cùng đi với ta đi! Chúng ta còn chưa bao giờ dạo phố với nhau. Đợi bán xong linh thảo sẽ thu được một số lớn, chúng ta là người có tiền, lúc đó ngươi muốn mua gì thì mua cái đó.” - Quân Hạo ra vẻ thổ hào nói với Hàn Duệ.
“Vậy hài tử thì phải làm sao đây?” - Hàn Duệ có chút động tâm, hắn không thích đi dạo phố nhưng lại rất muốn đi cùng Quân Hạo, chỉ là khi nhìn đến hai đứa nhỏ nằm trên giường thì lại hơi phát sầu.
“Mang theo luôn, chúng ta đặt bọn nó vào trong giỏ, ngươi xách một cái ta xách một cái, để bọn nó cũng hiểu chút việc đời, miễn cho sau này ra phố lại trông giống đồ nhà quê.” - Quân Hạo nhìn hai đứa nhỏ, nói với Hàn Duệ.
“Cũng đúng, dù sao bọn nhỏ cũng không nặng.” - Hàn Duệ đồng ý đáp. Đưa hài tử cho người khác trông hắn không yên tâm, mang theo là tốt nhất.
“Chúng ta chuẩn bị một chút, lát nữa xuất phát.” - Quân Hạo nói. Ở thôn Mai Lâm có một chiếc xe do tật phong mã cấp một tầng ba kéo, tốc độ rất nhanh, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa thôn Mai Lâm và thành Ngọc Hoa.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, sau lưng Quân Hạo đeo một cái sọt đựng linh thảo muốn bán, hắn đặt toàn bộ số linh thảo trung phẩm vào đó, còn thượng phẩm thì chỉ mang theo một nửa. Hắn cũng hiểu, vật càng hiếm thì càng quý, cũng biết được cây to đón gió, cho nên không mang theo hết.
“Quân tiểu tử, dẫn song thê và hài tử vào thành đấy à?” - Vương Phú Quý đánh xe hỏi. Vương Phú Quý mua cỗ xe ngựa này, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa thôn Mai Lâm và Ngọc Hoa thành để kiếm tiền.
“Đúng vậy, ta đi bán linh thảo, thuận tiện dẫn bọn họ đi chơi luôn.” - Quân Hạo nói.
“Nghe nói linh thảo nhà ngươi trồng rất tốt đúng không?” - Vương Phú Quý hỏi.
“Mọi người đều nói thế, nhưng mà ta cảm thấy bọn họ nói quá lên thôi, đây là lần đầu tiên ta làm ruộng, mọi người nể mặt nên mới nói như vậy, so với người khác thì không tính là gì cả.” Quân Hạo khiêm tốn đáp, nghĩ thầm: Lần này hắn hơi quá đà, lần sau phải chú ý một chút, tưới linh tuyền ít lại.
“Tiểu tử ngươi khiêm tốn thôi, mọi người đều nói tốt thì chính là tốt rồi.” - Vương Phú Quý nói. Đúng là một tiểu tử tốt, không cao ngạo cũng không hấp tấp.
Quân Hạo: “Ha ha.” - Ngoại trừ cười ra hắn cũng chẳng biết phải đáp thế nào.
Lúc này, xe ngựa đã ngồi đầy người, Vương Phú Quý cũng không rảnh nói chuyện phiếm với Quân Hạo nữa, chờ tất cả đều ngồi ổn định liền huy roi xuất phát.
Tới thành Ngọc Hoa, Quân Hạo dẫn theo Hàn Duệ đi thẳng vào Vân Tiêu Các, hắn cho rằng Vân Tiêu Các không tồi, tới từ thành Nguyệt Tiên, nhất định có tiền.
Quân Hạo đi vào Vân Tiêu Các, nói với tiểu nhị: “Gọi quản sự của các ngươi ra đây, ta có một mối làm ăn lớn muốn tìm hắn.” - Quân Hạo không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói với tiểu nhị như vậy.
Tiểu nhị thấy Quân Hạo và Hàn Duệ toàn thân khí phái, khí chất cao quý, vừa nhìn thấy là biết không phải người thường cho nên vội vàng đáp: “Hai vị đại nhân đợi một chút, ta lập tức đi gọi quản sự.”
Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị đã dẫn một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi từ lầu hai đi xuống, đến trước mặt Quân Hạo và Hàn Duệ bèn nói: “Vị này chính là quản sự của Vân Tiêu Các chúng ta, hai vị đại nhân có chuyện gì thì cứ nói với quản sự.”
“Hai vị tìm ta có chuyện gì không?” - Quản sự khách khí hỏi. Bọn họ mở cửa làm ăn buôn bán, sẽ không xem nhẹ bất cứ một ai, có điều, nhìn khí chất thì hai người trước mặt này cũng không phải người thường cho nên trong ngữ khí của ông còn mang theo vài phần cung kính.
“Quản sự, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” - Quân Hạo nói với quản sự. Ấn tượng của hắn với người này không tồi.
“Vậy hai vị đi theo ta.” - Nói xong dẫn theo Quân Hạo và Hàn Duệ đi vào một gian khách phòng trên lầu hai, nói: “Hai vị yên tâm, nơi này có thể ngăn cách thần thức dò xét, rất an toàn.”
Quân Hạo cũng không vòng vo nữa, đem sọt đặt xuống một bên, lấy ra một cây huyết diễm ngân ti thảo trung phẩm đưa cho quản sự, nói: “Ngươi thấy linh thảo này thế nào.”
Quản sự nhận lấy, nhìn kỹ một lượt, nói: “Huyết diễm ngân ti thảo trung phẩm, không tồi, một ngàn lượng bạc một cây, hai vị có bao nhiêu chúng ta đều thu hết.”
Quân Hạo không nói gì, lại lấy một cây thượng phẩm huyết diễm ngân ti thảo ra, đưa cho quản sự. Nhìn thấy cây huyết diễm ngân ti thảo thượng phẩm này, hai mắt quản sự sáng lên, kích động đứng dậy, run rẩy nói: “Đây, đây là huyết diễm ngân ti thảo thượng phẩm. Các ngươi muốn bán thứ này cho Vân Tiêu Các chúng ta?” - Huyết diễm ngân ti thảo trung phẩm tuy rằng ít nhưng không trân quý, chưa đủ để cho quản sự đã thấy qua việc đời kích động, nhưng huyết diễm ngân ti thảo thượng phẩm thì khác. Thượng phẩm huyết diễm ngân ti thảo có thể trợ giúp tu sĩ hỏa linh căn đột phá từ luyện khí tầng bốn lên luyện khí tầng năm, thực sự rất trân quý. Loại linh thảo này cho dù là ở thành Nguyệt Tiên thì cũng ít khi nhìn thấy chứ đừng nói là nơi hẻo lánh như thành Ngọc Hoa này. Lần trước ở thành Ngọc Hoa xuất hiện một cây thôi đã khiến cho cả thành oanh động rồi. Không ngờ tới bây giờ lại xuất hiện thêm một cây nữa. Lần trước Vân Tiêu Các bọn họ đã bỏ lỡ, lần này bọn họ nhất định phải giành lấy. Nói không chừng, sau khi giành được nó, ông ta sẽ có cơ hội đến được tổng cửa hàng ở thành Nguyệt Tiên.