Chương 33

Đại lục Thương Lan bốn mùa như xuân, một năm linh điền có thể thu hoạch mấy vụ, Trong một tháng này, thực vật mà Quân Hạo trồng trên linh điền đã mọc lên xanh um tươi tốt. Bởi vì mỗi lần tưới nước Quân Hạo đều bỏ thêm linh tuyền, cho nên số thực vật này lớn lên so với nhà khác tốt hơn nhiều. Theo suy đoán của Quân Hạo, chỉ cần một tháng nữa là linh gạo sẽ thành thục, một số ít linh thực đã có thể ngắt ăn, số thức ăn mà hiện tại nhà hắn ăn đều đều được ngắt từ đây. Bây giờ, trong không gian của Quân Hạo đã không còn trồng linh gạo và linh thực nữa, trừ bỏ nhũ quả ra, lúc này trong không gian chỉ còn trồng các loại linh thảo quý giá.

Chu kỳ sinh trưởng của huyết diễm ngân ti thảo tương đối chậm, nhưng vì được tưới thêm linh tuyền cho nên tốc độ sinh trưởng so với bình thường nhanh hơn, qua hai tháng nữa là có thể thành thục. Cũng vì thực vật trồng trên linh điền của Quân Hạo đều mọc rất tốt nên rất nhiều thôn dân đều đến thăm quan, còn khen Quân Hạo chăm sóc linh điền giỏi.

Từ sau khi hài tử tròn tháng, Hàn Duệ cũng bế theo hài tử cùng Quân Hạo chăm sóc linh thảo. Tố chất thân thể của trẻ con nơi này đều rất tốt, đặc biệt là Quân Đông và Quân Nam, lúc ở trong bụng Hàn Duệ đã hấp thu không ít linh khí, tuy rằng bọn nó không chủ động tu luyện nhưng linh khí đều đã dung nhập vào thân thể chúng, giúp cho tố chất thân thể bọn chúng tốt hơn những đứa trẻ bình thường nhiều.

Lúc Quân Hạo làm việc, Hàn Duệ sẽ mang theo hài tử đứng ở bên cạnh xem, lúc nhìn thấy Quân Hạo, bọn nó đều cực kỳ nhiệt tình. Không phải Hàn Duệ không muốn giúp, nhưng mà linh căn của hắn là lôi hỏa, không thích hợp cho việc chăm sóc linh điền. Muốn chăm sóc linh điền thì cần phải có hai loại linh căn là thủy mộc, Quân Hạo là ngũ linh căn nên chăm sóc linh điền không thành vấn đề.

“Quân thiếu gia, Hàn thiếu gia, hai người các ngươi lại bế hài tử đến chăm linh điền sao?” - Trần Thiếu Vũ hỏi. Trần Thiếu Vũ là song nhi của thôn trưởng thôn Mai Lâm, năm nay mười sáu tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, là mộc thủy thổ tam linh căn, hiện tại tu vi là luyện khí tầng một. Trần Thiếu Vũ là song nhi đẹp nhất thôn Mai Lâm, lại có thể tu luyện, tuy rằng chỉ là song nhi nhưng cũng có rất nhiều người có tiền muốn cưới hắn làm chính quân (ở Đại lục Thương Lan, địa vị của song nhi thấp hèn, nếu không có gì xuất sắc thì đều làm thị quân cho người), nhưng Trần Thiếu Vũ tính khí cao ngạo, nhìn những người đó không vừa mắt. Chỉ có điều, từ sau khi ở trong thôn nhìn thấy Quân Hạo, hắn lập tức để ý Quân Hạo, hắn cảm thấy chỉ có thanh niên tài tuấn giống như Quân Hạo mới có thể xứng đôi với hắn. Vì vậy, cho dù không có việc gì hắn cũng thường xuyên tạo cơ hội để tình cờ gặp gỡ Quân Hạo, nhân cơ hội nói chuyện nhiều hơn với Quân Hạo.

Nhưng là, đã qua một khoảng thời gian khá dài, Quân Hạo vẫn không để hắn vào mắt. Quân Hạo càng đối xử lạnh nhạt thì lại càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Trần Thiếu Vũ, lại càng khiến Trần Thiếu Vũ muốn có được. Lần đầu tiên Trần Thiếu Vũ nhìn thấy Hàn Duệ, lại biết Hàn Duệ là song thê của người kia, hắn liền ghen ghét Hàn Duệ. Hắn ghen ghét vì sao một người xấu xí như vậy lại có thể gả cho người tuấn mỹ như Quân Hạo.

Từ khi biết được Quân Hạo có một song thê xấu như ma, sự tự tin của hắn lại càng bành trướng. Hắn cho rằng Quân Hạo cưới một tên xấu xí như thế nhất định không phải do người kia tình nguyện, chỉ cần hắn nỗ lực một chút nhất định sẽ chinh phục được Quân Hạo. Hắn xinh đẹp như vậy, sao Quân Hạo có thể không yêu kia chứ.

“Đúng vậy! Quân Hạo nói có ta và bọn nhỏ ở bên cạnh, hắn sẽ có động lực gấp mười lần, làm việc sẽ càng nhanh hơn.” - Hàn Duệ ôm hài tử, cười ha hả nói, trong giọng nói không khỏi để lộ ra hạnh phúc. Hắn đã sớm nhìn ra được tên Trần Thiếu Vũ này thích Quân Hạo, mỗi lần nhìn thấy Quân Hạo, ánh mắt hâm mộ của Trần Thiếu Vũ đều dính chặt lên người phu quân hắn. Mà mỗi lần nhìn hắn thì đều giống như nhìn kẻ thù vậy, hận không thể nuốt chửng hắn. Chẳng qua, đối với ánh mắt hâm mộ của Trần Thiếu Vũ, Quân Hạo đều coi như không thấy khiến tâm tình của Hàn Duệ cực tốt.

Trần Thiếu Vũ nhìn Hàn Duệ tươi cười sán lạn như vậy, tức giận đến xanh cả mặt, khuôn mặt vặn vẹo, hai tay gắt gao nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàn thiếu gia thật có phúc khí, tìm được một người tốt như Quân thiếu gia vậy.” - Thầm nghĩ: Sau này là của ai thì còn chưa biết, bộ dạng xấu như vậy còn không biết xấu hổ, hắn nhất định phải đoạt được Quân Hạo.

“Đúng vậy, từ lúc ta còn nhỏ thầy bói đã nói ta là người có phúc khí, ta nghĩ được gả cho Quân Hạo chính là may mắn lớn nhất đời ta. Ta làm người cũng rất tích phúc cho nên người khác không có cơ hội cướp được phúc khí của ta đâu.” - Hàn Duệ tiếp tục trưng ra khuôn mặt tươi cười nói. Nhìn thấy Hàn Duệ như vậy, sắc mặt của Trần Thiếu Vũ lại càng khó coi.

Quân Hạo cũng không phải người ngốc, nhiều lần ngẫu nhiên gặp được Trần Thiếu Vũ như vậy, hắn không tin tất cả đều là trùng hợp. Còn có ánh mắt ái mội kia nữa, sao hắn có thể không nhận ra được là Trần Thiếu Vũ có ý với hắn. Chỉ có điều, đối với ánh mắt ái mộ đó của Trần Thiếu Vũ, Quân Hạo cảm thấy rất phản cảm. Hiện tại hắn là người đã có gia đình, vậy mà còn muốn đến dây dưa với hắn, có thể thấy được nhân phẩm của tên kia có vấn đề. Nếu như Hàn Duệ mà dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn nhất định sẽ đẩy ngã Hàn Duệ, trực tiếp tử hình tại chỗ. Nghĩ vậy, Quân Hạo lại thấy tâm tắc, cho đến bây giờ hắn với Hàn Duệ vẫn còn chưa đột phá phòng tuyến cuối cùng. Mỗi lần hắn muốn tiến thêm bước nữa thì hai đứa nhỏ đều nhảy ra quấy rối. Hài tử đúng là cái nợ nần, hiện tại hắn đều đã thể hội được câu nói này.

Đương lúc suy nghĩ của Quân Hạo đang bay tận đẩu tận đâu thì lại nhìn thấy Hàn Duệ cười sán lạn với Trần Thiếu Vũ như vậy, hắn cảm thấy thật chói mắt, không vui nói: “Tiểu Duệ, ngươi cười tươi với hắn như vậy làm gì, ngươi còn chưa từng cười với ta như vậy đâu, chẳng lẽ hắn lớn lên còn đẹp hơn ta sao?” - Sau đó nhìn thoáng qua Trần Thiếu Vũ nói: “Trông hắn cũng bình thường thôi, đâu có đẹp bằng ta.”

Trần Thiếu Vũ thấy Quân Hạo nhìn qua thì trong lòng vui vẻ, nhưng khi nghe thấy Quân Hạo nói trông hắn cũng bình thường thì lại tức giận đến dậm chân, bụm mặt chạy.

Nhìn bóng dáng Trần Thiếu Vũ chạy xa, Hàn Duệ bất đắc dĩ nói: “Người hắn thích chính là ngươi, muốn ghen thì cũng phải là ta ghen mới đúng, ngươi ghen tầm bậy cái gì. Nhìn xem, làm người ta giận chạy mất rồi kìa.” - Ngoài miệng Hàn Duệ nói như vậy nhưng trong lòng thì vui như mở cờ.

“Ta chỉ không thích ngươi cười với người khác, ngươi là của ta, chỉ có thể cười với ta. Lại nói, người khác thích ta thì liên quan gì đến ta chứ. Hắn thích ta là tự do của hắn, ta không thích hắn là quyền của ta, chẳng lẽ ngươi muốn thấy đối với người nào thích ta ta cũng dịu dàng che chở, mềm mỏng với người đó sao.”

Nghĩ đến loại khả năng này, Hàn Duệ nói: “Không muốn, nghĩ tới chuyện này thôi là ta đã tức điên lên rồi.”

“Vậy chẳng phải được rồi sao, ta dịu dàng với người khác chính là tàn nhẫn với ngươi, tim ta nhỏ lắm.” - Quân Hạo chỉ vào ngực mình nói: “Nhỏ đến nỗi chỉ chứa được một mình ngươi thôi.”

Nghe thấy Quân Hạo nói vậy, trong lòng Hàn Duệ ngọt ngào vô cùng, cười nói: “Vậy còn hài tử thì sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có hài tử à?”

Quân Hạo nói: “Tuy rằng chỉ có thể chứa một mình ngươi nhưng mà tạm thời miễn cưỡng nhét thêm bọn nó vào chút cũng được, sớm muộn gì chúng cũng có ái nhân, đến khi đó trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi.”

Nghe Quân Hạo nói vậy, Hàn Duệ đỏ mặt nói: “Đúng là miệng lưỡi trơn tru, đi thôi, việc trong ruộng còn cần ngươi làm đó.” - Nói xong bèn bế hài tử đi trước.

Nhìn thấy Hàn Duệ đi trước, Quân Hạo nhanh chóng chạy lên cùng, nghĩ thầm: Đây là thẹn thùng hả.