Trải qua một ngày hỗn loạn đến long trời lở đất, Hàn Duệ đã bình an sinh ra hai song nhi. Đối với hai đứa trẻ này, Quân Hạo cảm thấy cực kỳ yêu thích, cứ rảnh một cái là lại bế. Hiện tại Quân Hạo đã bế hài tử rất thành thạo, đây đều là do bế nhiều mà luyện thành.
Hàn Duệ nằm trên giường nhìn Quân Hạo lại bế hài tử, mỗi tay một đứa, cả hai đứa đều bị hắn chọc cười, nói: “Quân Hạo, ngươi đặt bọn nó vào nôi đi, đừng ôm suốt như vậy, bọn nó sắp bị ngươi chiều hư rồi, không bế là không chịu ngủ.” - Quân Hạo đã làm cho bọn nhỏ mỗi đứa một cái nôi. Lúc đầu bọn nó rất thích cái nôi kia, chỉ cần đung đưa một chút thôi đã vui vẻ, nhưng hiện tại cứ nhìn thấy người thì lại muốn bế, không bế thì lại khóc, mà chúng nó vừa khóc là Quân Hạo lại chịu không nổi.
“Không sao đâu, bọn nó chưa ngủ, ta đây sẽ bế đến khi bọn nó ngủ. Nhân lúc còn nhỏ ta ôm nhiều một chút, sau này trưởng thành rồi có muốn ôm cũng không được, không giống như hiện tại, thích ôm lúc nào thì ôm lúc đó.” - Quân Hạo cưng chiều nhìn hai đứa nhỏ, nói. Đây là con của hắn, hắn nhìn thế nào, yêu thương thế nào cũng thấy không đủ.
Quân Hạo ngẩng đầu nhìn Hàn Duệ nói: “Tiểu Duệ, không phải là ngươi ghen đó chứ, ngươi yên tâm, người ta yêu nhất vẫn là ngươi.”
Nghe Quân Hạo nói xong, Hàn Duệ cảm thấy thật cạn lời, ý của hắn là như vậy sao? Cho dù là ghen thì hắn cũng không ghen với con của mình, đó là đứa nhỏ mà hắn hoài thai mười tháng mới sinh ra, Quân Hạo thích bọn nó hắn vui còn không kịp nữa là. Dù sao hai đứa nhỏ này cũng có chút đặc thù, tuy rằng có huyết mạch tương liên với Quân Hạo nhưng khi có bọn chúng lại không phải là Quân Hạo hiện tại. Thấy Quân Hạo thích bọn chúng như vậy, Hàn Duệ cũng yên tâm.
“Ta chỉ sợ ngươi chiều hư chúng nó, sau này nhà chúng ta lại nuôi ra hai đứa ăn chơi trác táng, đến lúc đó ngươi tha hồ mà đau đầu. Người ta đều nói, mẹ chiều hư con, ngươi đây là muốn cha chiều hư con sao.” - Hàn Duệ đối Quân Hạo nói. Xem ra không thể trông vào Quân Hạo làm nghiêm phụ được rồi, vậy thì chỉ có thể để hắn đến làm người xấu, dù sao giữa cha mẹ cũng phải có một người xoa một người đánh, một người làm người tốt, một người làm phản diện, nếu không không thể dạy được hài tử.
“Không đâu, tự ta cũng hiểu mà, con của chúng ta sẽ không đi sai đường, ngươi yên tâm đi, bọn nó sẽ không vì được cưng chiều mà sinh hư đâu.” - Quân Hạo nói. Tuy rằng hắn cưng chiều con cái nhưng không phải là kẻ không biết phân biệt đúng sai, cái gì nên làm, cái gì không nên làm hắn đều hiểu rõ. Hắn sẽ giáo dục tốt hài tử, để bọn chúng trở thành những thanh niên tốt, đầy chính trực.
Nhìn dáng vẻ tự tin mười phần kia của Quân Hạo, Hàn Duệ không nỡ đả kích hắn, dù sao sau này cũng có bản thân trông chừng rồi, liền nói: “Ngày mai là đầy tháng hai đứa nó rồi, ngươi còn chưa đặt tên cho chúng nữa. Hiện tại cứ luôn gọi chúng là Đại Bảo với Nhị Bảo cũng không được, ngươi mau đặt tên cho chúng đi.”
Quân Hạo trầm tư một hồi, nói: “Vậy gọi là Quân Đông, Quân Nam đi. Đơn giản, dễ nhớ, sau này nó hài tử nữa thì đặt là Quân Tây và Quân Bắc, vừa nghe tên là biết bọn nó là anh em ruột.”
Hàn Duệ: “Được, vậy gọi là Quân Đông, Quân Nam đi.” - Dù sao cũng chỉ là cái tên thôi, Quân Hạo thích là được.
“Quân tiểu tử, có nhà không?” - Bên ngoài truyền đến tiếng gọi cửa.
Quân Hạo chỉ nghe tiếng, chẳng cần nhìn thấy người cũng biết là ai tới: “Ta đi mở cửa, nhất định là Chu đại thúc tới. Chu đại thúc chính là người dẫn đường mà ta đã kể với ngươi, mấy ngày nay đại thúc đã giúp ta không ít việc, nhất định là ông ấy nghe tin ngươi đã sinh nên đến thăm hài tử, đây cũng là một người nhiệt tình.”
“Vậy ngươi mau đi đi, đừng để đại thúc chờ sốt ruột.” - Hàn Duệ nói.
Hàn Duệ nói xong, Quân Hạo lập tức đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Có, đại thúc đợi ta một chút, ta mở cửa cho thúc ngay đây.”
Quân Hạo mở cửa, thấy Chu đại thúc xách theo một rổ trứng gà đứng trước cửa liền nói: “Đại thúc, ngươi tới là được rồi, còn xách theo đồ làm gì, mau vào đi thôi.” - Nói xong đón đại thúc vào nhà, đóng cửa.
“Ta nghe nói song thê nhà ngươi sinh bèn tới thăm, số trứng gà này đều do gà nhà ta sinh, không đáng bao nhiêu tiền.” - Chu đại thúc đưa rổ trứng cho Quân Hạo, nói. Người ở quê mỗi khi sinh hài tử, dân trong thôn đều sẽ tặng trứng gà.
“Ta đây liền nhận lấy, cám ơn đại thúc. Thời gian này đại thúc đã giúp ta không ít việc, ta còn chưa kịp cảm tạ thúc nữa.” - Quân Hạo nói.
“Hiện tại chúng ta đều là người trong thôn, giữa hương thân giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, không đáng nhắc tới.” - Chu đại thúc cười nói.
“Chu đại thúc tới, tới còn đem theo thứ gì vậy.” - Hàn Duệ nghe thấy tiếng nói chuyện nên bế hai đứa nhỏ từ phòng ngủ ra, nhìn thấy một rổ trứng gà liền biết là do Chu đại thúc đem tới.
“Ngươi là song thê của Quân tiểu tử nhỉ, đây là lần đầu tiên gặp ngươi.” - Chu đại thúc nhìn Hàn Duệ, nói, trong lòng nghĩ thầm: Không ngờ một người tuấn tú như Quân tiểu tử lại lấy một tức phụ xấu như vậy, dáng vẻ còn không bằng song nhi trong thôn bọn họ.
“Lúc ta tới đây thì cũng sắp sinh rồi nên không ra ngoài, sinh xong, Quân Hạo lại bắt ta phải nằm trong phòng một tháng, nói là như vậy mới tốt cho thân thể.” - Hàn Duệ nói. Quân Hạo nói ở chỗ hắn, người vừa mới sinh xong đều phải ở cữ. Hàn Duệ không hiểu ở cữ là gì, người ở Đại lục Thương Lan sinh xong đều là muốn làm gì thì làm cái đó. Chỉ có điều Quân Hạo cũng vì muốn tốt cho hắn, hắn cũng nghe theo yêu cầu của Quân Hạo, ngây người ở trong phòng một tháng. Ngày mai hết kỳ hạn một tháng là hắn có thể ra khỏi phòng rồi. Có điều, trải qua một tháng tu luyện, tu vi của hắn đã đột phá từ luyện khí tầng một lên luyện khí tầng hai, hiện tại đã cùng cấp bậc với Quân Hạo.
“Vậy à, đây là hài tử nhà các ngươi sao? Dáng vẻ rất đẹp, giống nhau như đúc, trông rất giống Quân tiểu tử.” - Chu đại thúc nói, nghĩ thầm: Vẻ ngoài của hai đứa nhỏ này so với mẫu phụ chúng thì khá hơn nhiều.
Chu đại thúc ở chơi một lúc thì đi, Quân Hạo tiễn ông ra cửa, mời Chu đại thúc nếu có rảnh thì thường qua chơi.