Quân Hạo lấy một khối thịt to từ trong không gian ra, loại thịt này là thịt heo Xích Viêm, một loại yêu thú cấp một. Heo Xích Viên trông không khác với heo bình thường ở Thủy Lam Tinh, chỉ có điều trên miệng mọc ra hai cái răng nanh sắc bén, có thể phun ra quả cầu lửa, có một cái đuôi to khỏe giống như một cái roi thép vậy. Chất thịt của heo Xích Viêm rất mềm, hương vị tươi ngon, lại còn chứa linh khí nhàn nhạt, Hàn Duệ thích ăn, Quân Hạo cũng thích vì thế hắn bèn chứa một ít ở không gian. Lúc đó Tiểu Bạch còn phản đối, nói là không gian chỉ dùng để trồng tiên thảo, không phải để chứa đồ linh tinh. Đối với sự phản đối của Tiểu Bạch, Quân Hạo vờ như không nghe không thấy, hắn nghèo rớt mồng tơi, mua không nổi không gian trữ vật, có sẵn một cái không gian có công năng trữ tươi không dùng thì cũng phí, dù sao đây cũng là đồ của mình.
Quân Hạo cắt thịt, chọn một miếng nửa nạc nửa mỡ làm thịt kho tàu, miếng thịt thăn làm chua ngọt, cắt thêm một miếng nạc ra làm thịt kho sư tử đầu. Chuẩn bị thịt xong, Quân Hạo lại lấy một con cá từ không gian ra. Đây chỉ là một con cá bình thường, có điều loại cá này chất thịt tươi ngon, thỉnh thoảng ăn đổi khẩu vị cũng được.
Chuẩn bị xong hết nguyên liệu nấu ăn, động tác nấu nướng của Quân Hạo rất nhanh, chỉ tốn chút thời gian, vài món thức ăn đầy đủ sắc hương vị đều đã ra khỏi nổi. Hắn lại xào thêm hai đĩa rau xanh, nấu một nồi canh, rất nhanh, một bữa cơm thịnh soạn đã được nấu xong.
Tiểu Bạch ngửi được mùi hương, ở trong đầu Quân Hạo kêu thơm quá thơm quá liên tục. Tiểu Bạch thèm đến mức chảy nước miếng ròng ròng nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, nó kêu gào đến mức khiến Quân Hạo đen cả mặt.
Tiểu Bạch: “Quân Hạo, chờ đến khi ta tu luyện ra được thân thể, ngươi cũng phải làm nhiều đồ ăn ngon như vậy cho ta, được không?”
Quân Hạo: “Được.” - Quân Hạo nghĩ: Chỉ cần Tiểu Bạch đừng có ở trong đầu mình gào lên thơm quá thơm quá nữa là được.
Tiểu Bạch thấy Quân Hạo nói được thì cảm động nói: “Quân Hạo, ngươi thật tốt, còn tốt hơn cả phụ thân ta. Mỗi lần mẫu phụ làm đồ ăn ngon cho ta phụ thân ta còn không thích, còn tranh ăn với ta, phụ thân ta thật quá đáng.”
Quân Hạo: “…” - Ngươi nói phụ thân mình như vậy mà cũng được sao? Chỉ có điều, chung quy Tiểu Bạch cũng còn nhỏ, ai cho nó ăn ngon thì nó thấy người đó tốt, hắn chỉ sợ sau này Tiểu Bạch chỉ vì miếng ăn mà bị người ta bắt cóc mất.
Sau khi Quân Hạo nấu cơm xong thì cùng ăn với Hàn Duệ. Hàn Duệ ăn rất nhanh, Quân Hạo vẫn luôn ở bên cạnh nhắc: “Ăn từ từ, ăn từ từ thôi, không có ai giành với ngươi, đều là của ngươi hết.” - Ngoài miệng thì Quân Hạo nói Hàn Duệ ăn chậm lại, nhưng tay thì không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.
Hàn Duệ vừa ăn đồ ăn Quân Hạo gắp cho vừa nói: “Quân Hạo, ngươi cũng ăn đi, đừng chỉ gắp cho mình ta. Thịt kho tàu này ăn ngon quá, béo mà không ngấy, vào miệng là tan, ăn ngon thật, ngươi cũng ăn đi.” - Nói xong, Hàn Duệ gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào bát Quân Hạo.
Quân Hạo ăn đồ ăn Hàn Duệ gắp cho, trong lòng ngọt ngào vô cùng: “Nếu ngươi thích ăn ngày mai ta lại nấu cho ngươi, chỉ có điều thịt không còn nhiều. Nhưng không sao, hiện tại chúng ta ở ngay bên cạnh rừng Lam Ô, không có thịt ta có thể đi săn.” - Tiện săn thú cũng là một trong những nguyên nhân khiến Quân Hạo lựa chọn ở lại chỗ này, dù sao thì thịt đi mua cũng không thể tươi ngon bằng thịt mình tự săn được.
Hàn Duệ biết ở ven rừng Lam Ô không có nguy hiểm gì, liền nói: “Chờ sinh hài tử xong, ta có thể đi cùng với ngươi, trước kia ta cũng rất lợi hại đó.” - Hàn Duệ được Quân Hạo chiều chuộng dần trở nên thích nói thích cười, hoàn toàn vứt bỏ vẻ lạnh lùng trước kia.
Quân Hạo: “Hàn Duệ nhà ta chính là thiên tài, đương nhiên là lợi hại.”
Hàn Duệ: “…” - Cái giọng điệu dỗ trẻ con này của Quân Hạo là sao vậy, mình còn lớn hơn Quân Hạo hai tuổi nữa đấy.
Tiểu Bạch: “Ta mới là thiên tài.”
Quân Hạo: “…”
Cơm nước xong, Quân Hạo và Hàn Duệ tình tình tứ tứ một hồi, tuy rằng không thể làm chuyện gì gì kia nhưng phúc lợi mỗi ngày cần phải lấy Quân Hạo không hề quên, ăn không được thì hôn hôn sờ sờ chút cũng tốt.
“Tiểu Duệ, ngươi ngủ trước đi, ta cảm thấy tu vi không áp chế được nữa, ta muốn thăng cấp.” - Quân Hạo nói. Hiện tại hắn áp chế tu vi cũng rất vất vả.
“Vậy ngươi mau đi tu luyện đi, ta giúp ngươi hộ pháp, luyện khí tầng một đột phá lên tầng hai không có gì nguy hiểm cả.” - Hàn Duệ nói. Quân Hạo phải thăng cấp, sao hắn có thể yên tâm đi ngủ được.
Quân Hạo thấy Hàn Duệ đã quyết định như vậy bèn đồng ý, hắn cảm thấy hắn không cần dùng quá nhiều thời gian cũng có thể đột phá.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Quân Hạo bắt đầu vận chuyển công pháp, linh khí trong cơ thể giống như thủy triều ùn ùn kéo đến, mạnh mẽ theo kinh mạch tiến vào đan điền. Quân Hạo không ngừng hấp thu linh khí từ bên ngoài, lại không ngừng nén linh khi trong đan điền lại. Không biết trải qua thời gian bao lâu, Quân Hạo đã phá tan hàng rào ngăn cách, tiến vào luyện khí tầng hai. Sau khi tiến vào luyện khí tầng hai, hắn cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng, thân thể hiện tại so với thời điểm khỏe mạnh nhất ở kiếp trước còn tốt hơn, đây cũng là chỗ tốt của việc tu luyện.
Lần thăng cấp này của Quân Hạo nước chảy thành sông, hắn mở mắt ra, thấy Hàn Duệ liền muốn ôm người kia vào lòng để chia sẻ niềm vui sướиɠ hiện tại, nhưng khi hắn vừa mới vươn tay đυ.ng vào Hàn Duệ đã bị Hàn Duệ đẩy ra.
Quân Hạo thấy Hàn Duệ đẩy tay mình ra liền tủi thân nói: “Hàn Duệ, ngươi ghét bỏ ta sao?”
Hàn Duệ nhìn cái tay đen thui của Quân Hạo, lại nhìn khuôn mặt tủi thân của hắn, hai chữ ghét bỏ vừa chuẩn bị thốt ra lại nuốt ngược trở vào: “Ngươi mau đi tắm đi, ngươi không ngửi thấy mùi lạ sao?”
Hàn Duệ nói xong, Quân Hạo cũng ngửi thấy một mùi là lạ, hắn ngửi ngửi, đúng là phát ra từ trên người mình, lại nhìn thấy tay mình đen thui, ngượng ngùng nhảy từ trên giường xuống, chạy thẳng ra bên ngoài.
Hàn Duệ nhìn hướng Quân Hạo chạy ra, cười cười nói: “Có gì mà hoảng như thế, chỉ là tẩy kinh phạt tủy mà thôi, ai cũng phải trải qua mà, ngươi không cần phải gấp gáp như vậy.”
Nghe lời Hàn Duệ nói, bước chân của Quân Hạo hơi khựng lại, nghĩ thầm: Hắn không có hoảng, hắn chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ để cùng chia sẻ niềm vui này với Hàn Duệ mà thôi.