Chương 29

Sau khi Quân Hạo trở về, kể lại những chuyện đã xảy ra cho Hàn Duệ, hai người lập tức thu dọn đồ đạc. Đồ đạc của hai người cũng không nhiều lắm, Quân Hạo và Hàn Duệ cũng chỉ mang theo mấy bộ quần áo, số quần áo này đều là những bộ mà hai tháng nay hắn tự mua lấy, còn quần áo của nguyên chủ thì hắn không đυ.ng vào bất cứ bộ nào. Những đồ vật ở trong viện, cho dù là một món hắn cũng không mang theo.

Đối với việc rời khỏi Quân gia, hai người không hề có chút lưu luyến nào. Vốn dĩ Quân Hạo là người từ ngoài đến, mà hiện tại, trong lòng hắn, nơi nào có Hàn Duệ thì nơi đó chính là nhà. Còn Hàn Duệ thì lại càng không thể có cảm tình gì với một chỗ mà hắn chỉ mới ở được có mấy tháng, nơi này lại còn có những hồi ức không tốt đối với hắn. Hai người thu dọn hành lý xong xuôi liền rời khỏi Quân gia, xe ngựa mà Quân Hạo mướn sẵn đều đã đứng ở ngoài chờ bọn họ.

Quân Hạo và Hàn Duệ vưa mới rời khỏi, Quân Nho đã dẫn theo mấy người hầu hùng hổ xông vào, mấy người hầu này xem xét khắp nơi một vòng, không gặp được bất kỳ ai bèn báo cáo cho Quân Nho đang đứng ở giữa sân: “Thiếu gia, không phát hiện có người, xem ra bọn họ đã đi rồi.”

Không cần người hầu nói Quân Nho cũng biết Quân Hạo đã rời đi, hắn bực bội đá đổ hết bàn ghế trong sân, dường như làm như vậy cũng không làm nguôi đi cơn tức của hắn. Vốn dĩ hắn định cho người đến dạy dỗ Quân Hạo một trận, lại không ngờ phế vật Quân Hạo kia chạy trốn nhanh như vậy.

Nhìn Quân Nho đang nổi giận đùng đùng, một người hầu đứng bên cạnh cẩn thận nịnh nọt nói: “Thiếu gia, không nhất thiết phải dạy dỗ tên phế vật Quân Hạo kia ngay lập tức, dù sao hiện tại hắn cũng đã bị trục xuất khỏi gia tộc, chẳng khác gì chó rơi xuống nước, ai cũng có thể đạp một cái, chúng ta không cần thu thập hắn, chỉ cần thả ra tin tức, ta tin rằng những kẻ xem hắn không vừa mắt sẽ giúp ngài trị hắn một trận. Chúng ta chỉ cần đứng xem trò vui là được rồi.”

Nghe người hầu nói xong, sắc mặt của Quân Nho mới tốt hơn một chút, ánh mắt sáng lên nói: “Biện pháp này của ngươi không tồi, mau làm đi, tên phế vật Quân Hạo kia giờ tựa như chó nhà có tang, không xứng để bổn thiếu gia tự mình ra tay.”

Sau đó, Quân Nho sửa sửa lại quần áo, nói với mấy người hầu: “Chúng ta đi thôi.” - Nói xong, đám người lại hùng hùng hổ hổ rời đi, chỉ để lại bàn ghế bị đá đổ trong sân, báo hiệu bọn họ đã từng tới.

Đối với những chuyện đã phát sinh sau khi hắn rời đi, Quân Hạo hoàn toàn không biết, mà cho dù có biết thì hắn cũng chẳng có cảm giác gì. Trước khi trời tối, hai người Quân Hạo và Hàn Duệ đã đến chỗ ở mới của bọn họ ở thôn Mai Lâm. Trước đó, Quân Hạo đã cho sửa sang lại phòng ở một lần, đồ đạc trong phòng cũng được hắn thêm vào trong mấy ngày nay.

Tới cửa nhà, Quân Hạo thanh toán tiền xe, xa phu lập tức rời đi. Quân Hạo mở cửa viện, ôm Hàn Duệ đi vào, Hàn Duệ cũng không phản kháng, ngồi cả nửa ngày trên xe ngựa khiến hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn vươn tay ôm lấy eo Quân Hạo, dựa đầu vào ngực Quân Hạo, nghe tiếng tim đập nhịp nhàng kia Hàn Duệ cảm thấy rất an tâm, rất có cảm giác an toàn. Đối với người tên Quân Hạo này, càng ngày Hàn Duệ càng không muốn buông tay, hắn thầm nghĩ: Quân Hạo là của hắn, nếu như có người muốn đoạt với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Quân Hạo đặt Hàn Duệ lên giường trong phòng ngủ, cởi giày, đắp chăn lại cho hắn, nói: “Ngươi nằm đây trước, ta đi nấu một bữa ngon cho ngươi ăn, để ngươi bồi bổ một chút.” - Quân Hạo thấy được sự mệt mỏi trong mắt Hàn Duệ. Để biết được sự vất vả khi mang thai, hắn đã từng trộm cột lên bụng hai cái gối đầu, tự mình thể nghiệm cảm giác khó khăn của dựng phu.

“Ừm, ta muốn ăn thịt thăn chua ngọt, thịt kho tàu, cá hầm ớt, còn muốn ăn thịt kho sư tử đầu.” - Hàn Duệ nghe Quân Hạo nói sẽ làm một bữa thật ngon cho mình bèn đem những món mình muốn ăn liệt kê ra hết.

Tiểu Bạch: “Quân Hạo, lão bà của ngươi là heo hả? Sao ăn nhiều quá vậy? Sớm muộn gì cũng ăn cho ngươi phá sản luôn, qua không lâu nữa là sẽ có thêm hai đứa con ghẻ, có phải hiện tại áp lực rất lớn không?” - Tiểu Bạch nghĩ thầm: Từ sau khi Quân Hạo biết chuyện ăn thịt yêu thú có thể tăng lên tu vi, mỗi lần nấu cho Hàn Duệ ăn Quân Hạo đều dùng thịt yêu thú, thịt bình thường đã không còn xuất hiện trước mặt Hàn Duệ nữa.

Nghe Tiểu Bạch nói, trên trán Quân Hạo nổi gân xanh, quát: “Ngươi câm miệng đi!” - Thầm nghĩ: Không biết đời trước hắn đã tạo nghiệt gì mà lại gặp phải một con khí linh như vậy.

Hàn Duệ nghe thấy Quân Hạo nói chuyện, hai mắt vô tội nhìn hắn: “Ta không thể ăn những thứ đó sao? Nhưng mà ta thật sự rất muốn ăn.”

Quân Hạo cười đáp: “Đương nhiên có thể, ngươi muốn ăn cái gì ta sẽ làm cái đó cho ngươi. Vừa rồi không phải ta nói ngươi đâu, ta đang quát Tiểu Bạch thôi.”

Hàn Duệ thấy sắc mặt của Quân Hạo đang âm trầm chuyển sang dịu dàng cũng cười nói: “Ta biết ngươi đang nói Tiểu Bạch, cũng chỉ có Tiểu Bạch mới có bản lĩnh khiến ngươi tức giận như vậy. Nó còn nhỏ, ngươi thông cảm cho nó nhiều hơn chút.”

Thấy sắc mặt của Quân Hạo chuyển biến nhanh như vậy, Tiểu Bạch cũng không chịu cô đơn nó: “Quân Hạo, ngươi đúng là không công bằng, đối với ta thì lúc nào cũng lạnh lùng còn đối với Hàn Duệ lại tươi cười như hoa.”

Quân Hạo: “Ai bảo Tiểu Duệ là lão bà của ta chứ, ta thích cười với lão bà như vậy đó, ngươi ghen tị hả, ghen tị thì tự đi tìm một con hổ đực rồi bảo nó tươi cười như hoa với ngươi ấy.”

Tiểu Bạch xù lông nói: “Bổn đại gia là giống đực, bổn đại gia muốn tìm một giống cái dịu dàng xinh đẹp, phóng khoáng hiểu lòng người làm lão bà.”

Hàn Duệ nghe Quân Hạo lẩm bẩm lầm bầm thì biết Quân Hạo đang đấu võ mồm với Tiểu Bạch, ở trước mặt hắn Quân Hạo sẽ không dùng ý thức để giao lưu với Tiểu Bạch, người nam nhân này đối tốt với mình, luôn đem mọi thứ thuộc về hắn thể hiện hết ra trước mặt mình.

Quân Hạo vừa cùng Tiểu Bạch đấu võ mồm, vừa không quên nói chuyện với Hàn Duệ: “Tiểu Duệ, ngươi biết không, Tiểu Bạch nói nó muốn tìm một con cọp cái dịu dàng xinh đẹp, phóng khoáng hiểu lòng người về làm lão bà đó.”

Tiểu Bạch hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân Hạo, cường điệu nhấn mạnh: “Không phải cọp cái, là giống cái.”

Quân Hạo: “Hổ mà là giống cái thì chẳng phải chính là cọp cái sao? Chỉ đổi cách gọi thôi, Tiểu Bạch ngươi đúng là biết tự lừa mình dối người.”

Tiểu Bạch: “Ai nói ta muốn tìm cọp cái hả, ta muốn tìm một con thiên nga trắng cao quý mỹ lệ làm lão bà.”

Quân Hạo: “…” - Tiểu Bạch đây là muốn yêu đương vượt chủng tộc đấy à? Cũng chẳng biết thiên nga trắng có chướng mắt Tiểu Bạch không nữa, nhất định là lúc ở Thủy Lam Tinh nó đã đọc quá nhiều chuyện cổ tích rồi.

Hàn Duệ: “Ngươi mau đi nấu cơm đi, ta đói bụng rồi.” - Đúng là một ngày Quân Hạo không khi dễ Tiểu Bạch thì trong lòng sẽ khó chịu. Quân Hạo chính là thích nhìn dáng vẻ xù lông của Tiểu Bạch, cũng chẳng biết loại tâm lý này là gì nữa.

Quân Hạo: “Tuân lệnh, Tiểu Duệ, ngươi chờ chút, cơm sẽ nấu xong sớm thôi, để ngươi và bảo bảo đói bụng thì không tốt.” - Nói xong, Quân Hạo lập tức xoay người đi đến phòng bếp, bắt đầu nấu bữa cơm đầu tiên kể từ khi dọn đến nhà mới.

Hàn Duệ nhìn bóng dáng rời đi của Quân Hạo, vuốt ve bụng chính mình nói: “Bảo bảo, xem đi, phụ thân ngươi rất tốt, lại nấu cơm ngon cho chúng ta ăn, lát nữa chúng ta có một bữa thịnh soạn để ăn rồi, các ngươi có vui không.” - Hàn Duệ nói xong, hai bảo bảo cũng phối hợp đạp đạp vài cái. Hai tháng nay, Hàn Duệ thường xuyên kể chuyện về Quân Hạo cho bảo bảo nghe, bọn chúng còn chưa sinh ra đã biết mình có hai người phụ thân tốt rồi.

Quân Hạo nghe được lời Hàn Duệ nói với bọn nhỏ, cười lắc đầu, bước nhanh hơn.