Chương 22

Quân Hạo nắm chặt nắm tay, hít sâu vào một hơi, nghĩ thầm: Làm chính sự trước, chờ sau khi hiểu rõ chuyện phương thuốc rồi lại thu thập tên Lưu Thạch này cũng không muộn. Hôm nay hắn không đập cho Lưu Thạch một trận thì không giải được cục tức trong lòng. Nếu là Quân Hạo của trước kia, hắn sẽ chẳng thèm quan tâm đến một tên ăn chơi trác táng như Lưu Thạch, thế nhưng tên Lưu Thạch này lại làm ra rất nhiều chuyện quá đáng với nguyên chủ, nếu như không phải nguyên chủ mạng lớn thì đã sớm bị Lưu Thạch hố chết. Mặc dù hắn không tự mình trải qua những chuyện nó, nhưng thông qua hồi ức cũng khiến hắn cực kỳ tức giận. Vừa tức giận Lưu Thạch lại vừa giận nguyên chủ không biết phấn đấu, chỉ vì một nữ nhân luôn khinh thường mình mà ngay cả tính mạng và tôn nghiêm cũng từ bỏ.

“Tiểu nhị, tiệm này của các ngươi có những loại phương thuốc nào, giá cả ra sao?” - Quân Hạo hỏi. Hiện tại hắn tương đối quan tâm đến vấn đề dược tề, đây chính là công việc để kiếm ra tiền. Trước kia hắn chỉ có một mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng, hắn cho rằng chỉ cần có đủ tiền tiêu là được. Bây giờ hắn có lão bà rồi, qua hai tháng nữa còn có hai hài tử đáng yêu, hắn phải vì bọn họ mà nỗ lực kiếm tiền, không thể để lão bà và hài tử của chính mình vì thiếu tiền mà không mua nổi tài nguyên tu luyện. Tu luyện thực sự cần rất nhiều tiền, trong bốn điều quan trọng nhất của tu luyện giới là “tài lữ pháp địa” thì “tài” được đặt lên hàng đầu, có thể thấy được tầm quan trọng của tiền bạc.

Tiểu nhị cửa hàng đã đóng gói xong lọ dược tề mà Lưu Thạch đã mua, giao cho người hầu bên cạnh Lưu Thạch, thu lấy tiền. Vừa rồi Quân Hạo thoái nhượng cũng coi như giải vây cho tiểu nhị cho nên đối với Quân Hạo tiểu nhị giải đáp rất kiên nhẫn: “Phương thuốc ở trong tiệm chúng ta tương đối đầy đủ, có loại khôi phục linh lực, chữa thương giải độc, có gia tăng linh lực, rèn luyện thân thể, thăng cấp, giá của các loại phương thuốc không giống nhau. Loại phương thuốc của dược tề khôi phục rẻ nhất cũng là tám ngàn lượng bạc, phương thuốc của dược tề thăng cấp là đắt nhất, năm trăm vạn lượng bạc.”

“Phương thuốc thăng cấp đắt thật đấy.” - Quân Hạo nghe tiểu nhị giới thiệu xong bèn nói. Hiện tại ngay cả một phương thuốc rẻ nhất hắn cũng không mua nổi, so với phương thuốc mà nói thì dược tề vẫn còn coi như rẻ. Có điều, phương thuốc giống như gà mái vậy, có thể không ngừng sinh ra tiền, cho nên đắt một chút cũng đúng. Quân Hạo nghĩ, hắn hẳn nên trồng thêm một số loại linh thảo quý một chút trong không gian, linh thảo bình thường kiếm tiền quá chậm.

“Đại nhân cũng là người tu luyện, hẳn là ngài cũng hiểu, chỉ cần là thứ có thể giúp thăng cấp thì ở tu luyện giới đều rất quý, những bảo bối đó cho dù có ra giá cũng không có người bán. Ngài đừng chỉ thấy phương thuốc đắt giá, chỉ cần ngài có thể luyện ra một lọ thăng cấp tề là có thể hồi vốn rồi. Những dược sư bình thường đều không thể luyện ra Thăng cấp tề, cửa hàng của chúng ta tuy rằng có phương thuốc nhưng lại không có dược tề để bán. Nghe nói loại Thăng cấp dược tề này chỉ có thủ đô của tam đại đế quốc có bán, loại địa phương nhỏ như chúng ta này không có. Sở dĩ trong tiệm của chúng ta có phương thuốc trân quý như vậy là bởi vì cửa hàng tổng của chúng ta đặt ở Thành Nguyệt Tiên, Vân Tiêu các ở Thành Ngọc Hoa chỉ là một chi nhánh nhỏ trong đông đảo chi nhánh mà thôi. Nghe nói chủ nhân cửa hàng chúng ta là một đại nhân vật ở Thành Nguyệt Tiên đó.” - Tiểu nhị cửa hàng thấy Quân Hạo kiên nhẫn nghe thì bất tri bất giác đem toàn bộ những điều mình biết nói hết cho Quân Hạo.

Quân Hạo nghe tiểu nhị nói xong thì trong lòng cũng có tính toán, nghĩ thầm: Bối cảnh của Vân Tiêu Các này cũng rất thâm hậu, sau này mình phải chú ý hơn mới được, hiện tại mình vẫn chưa có năng lực đối đầu với bất kỳ một thế lực lớn nào. Quân Hạo rất lý trí, hắn rất biết tự lượng sức mình. Những loại thế lực lớn này hiện tại hắn không thể trêu vào, có thể giao hảo thì giao hảo, nhiều bạn thì nhiều đường, đạo lý này hắn hiểu.

Lưu Thạch đoạt được Tụy thể tề từ Quân Hạo, lại châm chọc Quân Hạo một trận, cảm thấy mỹ mãn, bắt đầu đi dạo quanh cửa hàng. Vừa lúc quay lại thì hắn nghe được Quân Hạo nói phương thuốc đắt: “Cái đồ nhà quê nghèo rớt mồng tơi nhà ngươi sao vẫn còn ở đây, mua không nổi dược tề bèn suy nghĩ viển vông trở thành dược sư hả? Ngươi cho rằng dược tề trân quý là thứ mà loại người như ngươi có thể luyện ra được sao? Ha ha ha ha…”

Tiểu nhị cửa hàng không dám trêu chọc Lưu Thạch, Lưu Thạch chính là quỷ kiến sầu, bản thân không có bản lĩnh gì nhưng lại có một người cha tốt, bốn đại bảo tiêu đứng sau lưng hắn đều là tu sĩ và võ giả, thế nên tiểu nhị chỉ có thể đứng đó xấu hổ cười cười với Quân Hạo. Nghĩ thầm: Cái tên sát tinh Lưu Thạch này sao vẫn chưa đi, vị đại nhân có tính tình tốt này e là sắp gặp xui xẻo.

Quân Hạo đã biết được những chuyện mình muốn biết, hiện tại cũng có thời gian để dạy cho Lưu Thạch một bài học, hắn không muốn nhịn nữa. Tiểu Bạch nói hắn quê mùa thì thôi đi, cái tên Lưu Thạch này là cái thá gì mà cũng dám gọi hắn như vậy.

“Xin lỗi, nếu không ta đập ngươi, không phải ai cũng phải nể mặt Lưu gia nhà các ngươi, người khác sợ ngươi nhưng ta thì không. Hôm nay ngươi mà không quỳ xuống xin lỗi, ta sẽ cho ngươi biết đi đứng về nằm là như thế nào.” - Quân Hạo phát ra sát khí nói, hắn thật sự không sợ Lưu Thạch, hiện tại hắn đang ngụy trang, dù có đánh tên kia một trận thì cũng chẳng ai biết là hắn, mà cho dù không ngụy trang thì hắn cũng vẫn dám đánh. Tuy rằng Quân gia và Lưu gia đều là một trong năm đại gia tộc ở Thành Ngọc Hoa nhưng Quân gia xếp hàng đầu, còn Lưu gia lại đứng cuối cùng. Lại nói, nếu Lưu Uyển gả cho nguyên chủ thì vẫn là nàng ta trèo cao, mà sở dĩ Lưu Uyển khinh thường nguyên chủ, nguyên nhân chủ yếu là vì nguyên chủ không được sủng ái, ngay cả người nhà còn chẳng coi hắn ra gì thì người ngoài sao có thể tôn trọng hắn được, đây chính là bi ai của nguyên chủ. Nguyên nhân thứ hai nằm ở chính bản thân nguyên chủ, nguyên chủ quá để ý Lưu Uyển. Sở dĩ nguyên chủ có thể bám theo Lưu Uyển cả năm trời, chẳng phải là vì Lưu gia kiêng kị Quân gia sao, nếu đổi lại thành một người không có bối cảnh gì thì đã sớm bị Lưu gia xử lý.

“Ngươi dám bắt bổn thiếu gia quỳ xuống xin lỗi ngươi? Không trừng lớn mắt chó mà xem bổn thiếu gia ta là ai à?” - Lưu Thạch tức giận nói. Ở Thành Ngọc Hoa này, có ai dám không nể mặt hắn, tên tiểu tử không biết chui từ xó xỉnh nào ra này lại dám nhục nhã hắn.

Quân Hạo cũng chẳng thèm cãi cọ nhiều lời với hắn, vừa rồi nói Lưu Thạch quỳ xuống xin lỗi chẳng qua chỉ để chọc giận hắn mà thôi. Quân Hạo không muốn phá hư đồ đạc trong cửa hàng cho nên chẳng nói chẳng rằng đi ra khỏi cửa hàng, chỉ vài bước đã ra đến đường cái. Hắn biết chắc chắn Lưu Thạch sẽ đuổi theo.

“Ngươi chạy đi đâu, đắc tội bổn thiếu gia mà còn dám chạy, hôm nay ta nhất định sẽ đánh chết ngươi.” - Nói xong hùng hùng hổ hổ đuổi theo Quân Hạo ra ngoài. Tứ đại bảo tiêu của Lưu Thạch thấy thế cũng hùng hổ lao ra theo. Tiểu nhị cửa hàng thấy bọn họ đều đã ra ngoài hết thì thở phào một hơi.

Quân Hạo vừa mới đứng lại thì một quyền của Lưu Thạch đã đánh tới ót hắn. Hắn nghiêng đầu, tránh qua một bên, sau đó đá bay Lưu Thạch ra ngoài, một chân tiếp một chân, chuyên nhằm vào chỗ đau của Lưu Thạch mà đá. Chờ đến khi bảo tiêu của Lưu Thạch đến thì Quân Hạo đã đá Lưu Thạch gãy vài khúc xương sườn, đau đến ngất đi. Cũng chỉ mất vài giây, Quân Hạo đã đánh cho Lưu Thạch một trận tơi bời, chờ tới khi bảo tiêu đến, tất thảy đều đã chậm. Bảo tiêu thấy thiếu gia của bọn họ bị đánh đến ngất xỉu thì toàn bộ đều xông lên. Bọn họ đều là tu sĩ luyện khí tầng một và võ giả cấp thấp, sao có thể là đối thủ của Quân Hạo, công phu trên tay hắn là do thực chiến mà ra, hiện tại có linh khí làm chỗ dựa, chỉ vài đấm đã đánh cho bọn họ ngã sấp.

Quân Hạo đánh cho năm người kia một trận, chẳng thèm để ý đến mấy người bị đánh lăn lộn kêu la trên đất, không thèm quay đầu, nghênh ngang đi thẳng. Người trên đường thấy Lưu Thạch bị đánh, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đều thấy rất hả giận.