Chương 20: Bán linh thảo

Sau sự kiện Quân Nho đến gây sự, cuộc sống của Quân Hạo và Hàn Duệ lại quay lại bình tĩnh như trước. Lúc đầu Quân Hạo còn nghĩ, khi nào thì phụ thân mới cho gọi hắn, dù sao lúc đó Quân Nho cứ mở miệng ra là đòi bảo phụ thân đuổi hắn ra khỏi ra tộc. Hiện tại xem ra, địa vị của Quân Nho trong lòng phụ thân cũng không cao như hắn nghĩ. Hắn không cho rằng Quân Nho sẽ không mách lẻo với phụ thân, Quân Nho không phải người rộng lượng như vậy. Đợi mấy ngày không thấy ai để ý đến hắn, Quân Hạo cũng chẳng thèm nghĩ về việc này nữa, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, chuyện sau này để sau này tính tiếp. Hiện tại điều quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho Hàn Duệ, Hàn Duệ đã được tám tháng, chỉ còn hai tháng nữa là sinh, vào lúc này hắn cũng không muốn gây sự. Không phải hắn sợ phiền phức mà là sợ mất thời gian, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Bởi vì Hàn Duệ sắp sinh nên có rất nhiều thứ Quân Hạo cần phải chuẩn bị, thế là túi tiền Quân Hạo lâm vào khủng hoảng. Vì để giải quyết vấn đề tiền bạc, Quân Hạo cùng Hàn Duệ thương lượng bán ra một ít linh thảo thường gặp, tuy rằng linh thảo không trân quý như linh dược nhưng cũng rất có giá. Những cây linh thảo mà trước đó Quân Hạo trồng trong không gian đã sớm thành thục.

Hôm nay, Quân Hạo ngụy trang đến phường thị bán linh thảo. Bởi vì số linh thảo Quân Hạo định bán ra đều là cực phẩm linh thảo nên hắn không muốn bị người khác nhận ra, tránh rước lấy phiền toái, đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh hiện tại của hắn.

Do không gian trang bị trân quý, Quân Hạo bèn đeo một cái sọt, ngụy trang thành người vào thành bán linh thảo. Quân Hạo đi trên đường phố Thành Ngọc Hoa, nhìn ngắm kiến trúc cổ kính, người trên đường đều mặc cổ trang đi tới đi lui, có người đeo kiếm, có người đeo đao, Quân Hạo có chút cảm giác thời không tɧác ɭoạи.

Hắn còn nhớ lần dạo phố gần đây nhất của hắn là một năm trước, bạn thưở nhỏ cùng lớn lên trong cô nhi viện của hắn kết hôn, bạn hắn nói mặc quân trang quá nghiêm túc nên không cho hắn mặc quân trang đến, mà hắn lại chẳng có mấy bộ thường phục, đành phải lên phố mua. Khi đó hai bên đường là nhà lầu cao mọc san sát nhau, chỗ nào cũng có ô tô đi qua đi lại, so với hiện tại cách biệt một trời một vực. Mãi đến lúc này Quân Hạo mới cảm nhận được rằng hắn đã thực sự xuyên đến dị thế. Trước đó, hắn vẫn luôn ở trong nhà, ngày ngày cùng Hàn Duệ bên nhau, không có ý thức lắm về việc mình đã xuyên không.

Quân Hạo đeo sọt, ấn theo ký ức của nguyên chủ đi đến phường thị lớn nhất ở trung tâm Thành Ngọc Hoa. Những người ra vào phường thị này đều là võ giả và tu sĩ, những thứ bày bán trong phường thị cũng đều là đồ mà các võ giả và tu sĩ cần dùng.

Phường thị rất náo nhiệt, có đủ loại kiểu dáng cửa hàng, thương phẩm muôn màu muôn vẻ, Quân Hạo đi theo dòng người tiến về phía trước. Hắn đi đến cửa hàng mà nguyên chủ thường đến bán linh thảo. Cửa hàng này không lớn, chủ yếu là thu linh thảo, bên trong còn có một lão trưởng quầy. Đừng nhìn lão nhân lớn tuổi mà khinh, lão tuy vậy nhưng đã là tu vi luyện khí tầng năm, trong tình huống bình thường chỉ có tu sĩ có tu vi cao hơn mới nhìn ra được tu vi của tu sĩ cấp thấp.

Khi Quân Hạo đi vào cửa hàng, lão trưởng quầy đang xem linh thảo, nghe được tiếng bước chân, lão ngẩng đầu nhìn về phía Quân Hạo, thấy chỉ là tu sĩ luyện khí tầng một đeo một cái sọt đi vào liền nói: “Vị đạo hữu này đến đây để bán linh thảo sao? Nếu là như vậy thì lấy ra cho ta xem phẩm chất, cửa hàng chúng ta làm ăn uy tín, đảm bảo sẽ đưa ra cái giá cao nhất phường thị này.”

Nguyên chủ thường xuyên đến đây bán linh thảo, tuy rằng không bán được giá cao nhất phường thị như lời lão nhân nói nhưng giá cả cũng gọi là hợp lý. Quân Hạo từ trong sọt lấy ra một gốc linh thảo, đưa cho lão nhân.

“Chưởng quầy, ngài thấy linh thảo này thế nào?”

Lão nhân nhận lấy linh thảo, thấy là một loại linh thảo rất thường gặp, nhưng là, phẩm chất rất tốt, linh khí nồng đậm, là cực phẩm linh thảo. Tuy rằng chỉ là linh thảo bình thường nhưng thắng được ở chỗ phẩm chất là cực phẩm, vì thế lão nhân nói với Quân Hạo: “Đây chỉ là một loại linh thảo rất thường thấy, nhưng linh thảo này của ngươi phẩm chất tốt, là cực phẩm, ta thu với giá một lượng bạc một gốc, ngươi thấy sao?”

Quân Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Được, vậy theo giá đó đi.” - Quân Hạo thấy giá cả lão nhân đưa ra có thể chấp nhận được. Loại linh thảo này trên thị trường bán một lượng bạc ba cây, nhưng linh thảo ở bên ngoài cao nhất chỉ là thượng phẩm linh thảo, có rất ít cực phẩm linh thảo, linh thảo của hắn trồng trong không gian, phẩm chất tốt hơn bên ngoài rất nhiều, cho nên lão nhân cũng không hố hắn.

“Đúng rồi, ta phải hỏi trước, toàn bộ linh thảo của ngươi đều là loại cực phẩm phẩm chất sao? Nếu như không phải cực phẩm thì giá không được một lượng bạc một cây đâu, phải đổi lại giá khác.” - Lão nhân nhìn Quân Hạo nói, chỉ có cực phẩm linh thảo mới có giá như vậy.

“Ta biết, ngài nhìn xem số linh thảo này có đáng giá một lượng bạc một gốc không?” - Nói xong Quân Hạo đem sọt đặt xuống trước mặt chưởng quầy. Trong sọt của Quân Hạo đựng đầy linh thảo, loại linh thảo này cũng thường có người gieo trồng cho nên lấy ra cả một sọt cũng không lạ gì.

Chưởng quầy thấy Quân Hạo lấy ra cả một sọt linh thảo như vậy thì mừng rỡ cười không khép được miệng, ông ta thu mua linh thảo nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cực phẩm linh thảo như thế, lần này để ông kiếm hời quá nhiều rồi.

“Tổng cộng là 268 cây, ta hữu nghị làm tròn giá cho ngươi thành 270 lượng bạc. Đây là ngân phiếu, ngươi đếm đi, nếu lần sau còn có cực phẩm linh thảo nữa thì nhất định phải đưa tới chỗ ta đấy nhé. Ngươi cũng biết rồi đó, giá cả chỗ ta là cao nhất phường thị này rồi, tuyệt đối không để ngươi đi uổng một chuyến đâu.” - Lão chưởng quầy thanh toán tiền, còn lải nhải nói.

“Được, lần sau có nhất định ta sẽ đem tới chỗ ngài.” - Nói xong, cất ngân phiếu rời đi, lão chưởng quầy còn tiễn hắn ra tới tận cửa.

------------------------

Vì tên chương spoil hết nội dung của cả chương rồi nên bắt đầu từ chương 21 trở đi mình sẽ không để tên chương nữa nhé. Như vậy khi đọc sẽ thấy nó hay hơn là biết trước á.