Tiểu Bạch nhìn thấy Quân Hạo tràn ngập ý chí chiến đấu, nghĩ thầm: Nhân loại đúng là dễ thay đổi, vừa rồi Quân Hạo còn mặt ủ mày ê, tử khí trầm trầm giống như vừa chết cha chết mẹ vậy mà chớp mắt một cái đã lại sục sôi ý chí chiến đấu. Đúng là không thể hiểu được. Khó trách lão cha nói, nhân loại chính là chủng tộc thiện biến nhất.
“Quân Hạo, ta nhớ ra rồi, có lẽ ngươi cũng có Nắn hình bổ thiên đan đó.” - Tiểu Bạch thật cẩn thận nói, nó không muốn chọc cho Quân Hạo tức giận nữa. Tiểu Bạch cũng không hiểu, vì sao một thần thú như nó lại sợ người thường như Quân Hạo. Có điều Tiểu Bạch không biết, kiếp trước Quân Hạo là quân nhân đặc chủng, nhiều năm sống cuộc sống mũi đao liếʍ huyết, trên người dính rất nhiều sát khí, bình thường hắn thu liễm nên người khác nhìn không ra, hắn vừa giận lên là sát khí sẽ tiết ra ngoài.
“Ta có sao ta lại không biết, nếu ta có thì ta còn tìm ngươi đòi sao? Ta mà có thì đã sớm lấy ra cho Tiểu Duệ dùng rồi, sao còn ở đây mà lo lắng suông được.” - Quân Hạo dùng ngón trỏ chỉ vào chính mình nói, hắn mà có thì hắn còn phải sốt ruột như vậy sao?
Nói xong lại nhìn về phía Hàn Duệ: “Tiểu Duệ, ta thật sự không có, ta mà có thì đã sớm cho ngươi, ngươi cũng biết là ta quan tâm ngươi nhất mà, Tiểu Bạch nói như vậy là bôi nhọ ta.” - Quân Hạo sợ Hàn Duệ hiểu lầm, nhanh chóng giải thích.
Nhìn Quân Hạo sốt ruột giải thích với mình, Hàn Duệ cười nói: “Ta biết là ngươi không có, Tiểu Bạch chỉ nói có lẽ ngươi có thôi, ngươi để nó nói hết cái đã.” - Càng ngày Hàn Duệ lại càng cảm thấy mình đồng ý ở bên Quân Hạo là lựa chọn chính xác, một nam nhân tốt như vậy phải nhanh chóng chộp lấy, hiện tại hắn càng lúc càng để ý Quân Hạo.
“Đúng rồi, Quân Hạo, ngươi để ta nói xong cái đã, đừng có vội phủi sạch quan hệ như vậy, chẳng phải ngươi sốt ruột tìm đan dược sao, hiện tại có tin tức ngươi lại vội vã chối bỏ, ta thấy ngươi nhất định là không muốn cứu Hàn Duệ.” - Tiểu Bạch châm ngòi ly gián nói. Ai bảo vừa rồi Quân Hạo dọa nó, ly gián quan hệ của Quân Hạo với Hàn Duệ nó chẳng thấy có gánh nặng tâm lý chút nào hết. Dù sao Quân Hạo cũng chỉ là một con hổ giấy, là thê nô, chỉ cẩn Hàn Duệ theo phe nó là được. Cũng chẳng biết Tiểu Bạch dựa vào đâu mà cho rằng Hàn Duệ sẽ đứng về phe mình chứ không phải Quân Hạo, nó đúng là một con hổ tự luyến.
Quân Hạo tức giận nói: “Ngươi nói linh tinh cái gì đó, sao ta có thể không muốn đưa đan dược cho Hàn Duệ chứ?” - nói xong lại đáng thương hề hề nói với Hàn Duệ: “Tiểu Duệ, Tiểu Bạch bôi nhọ ta, nó châm ngòi quan hệ giữa chúng ta, suy nghĩ này của nó thật đáng chết.”
Hàn Duệ nghĩ thầm: Tốc độ biến sắc mặt của Quân Hạo cũng nhanh thật, lại còn suy nghĩ đáng chết, nói vậy cũng hơi quá rồi, có điều thấy Quân Hạo để ý mình như vậy trong lòng Hàn Duệ rất cao hứng: “Quân Hạo, Tiểu Bạch chỉ đang đùa với ngươi thôi, ngươi cũng biết đó, nó chỉ là tiểu hài tử.”
Vẻ mặt Quân Hạo như đưa đám nói: “Tiểu Bạch, ngươi không thương ta, ngươi không yêu ta, ngươi chỉ quan tâm Tiểu Bạch, ngươi đừng để vẻ ngoài của nó mê hoặc, cho dù nó có đáng yêu thì cũng là thần thú. Nó 500 tuổi rồi, không phải tiểu hài tử gì đâu.”
Hàn Duệ: “…” - Cái kiểu làm nũng này là như nào vậy, lại còn thích ăn dấm, ngay cả dấm của Tiểu Bạch mà cũng ăn, còn nữa, hắn đã từng nói yêu Quân Hạo bao giờ chứ, đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tiểu Bạch: “…” - Ta đây nằm không cũng trúng đạn. Nó đều không nỡ nhìn thẳng Quân Hạo, Quân Hạo trước kia cao lãnh vô cùng, hiện tại thiết lập tính cách hỏng mất rồi. Tuy rằng hồi còn ở Thủy Lam Tinh Tiểu Bạch vẫn luôn ngủ say, nhưng nó vẫn dùng một tia thần thức chú ý bên ngoài cho nên cũng học một ít phong cách nói chuyện của Thủy Lam Tinh. Vì không để mắt mình bị thương, Tiểu Bạch nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Quân Hạo, ngươi đừng quên đạo lữ của người luyện chế không gian này là đan sư, nói không chừng trong không gian có Nắn hình bổ thiên đan đó, ngươi thử tìm xem xem, trong không gian có chẳng phải là ngươi có sao.” - Đến cuối cùng Tiểu Bạch cũng không quên đâm cho Quân Hạo một đao.
Nghe Tiểu Bạch nói xong, Quân Hạo lại dâng lên hy vọng, có điều cái kiểu hở ra là châm ngòi quan hệ của hắn với Hàn Duệ này thật không tốt, nếu như bỏ cái tật xấu này đi là được. Mà thôi kệ, con người còn chẳng hoàn mỹ được nói chi là hổ, hắn là người rộng lượng, không thèm so đo với Tiểu Bạch.
“Chẳng phải ngươi là khí linh của không gian sao? Trong không gian có cái gì ngươi lại không biết?” - Quân Hạo nhìn Tiểu Bạch hỏi.
“Ta là khí linh, nhưng mà luyện khí sư đã thiết định ta không thể tự mình đi vào nhà trúc, chỉ có thể đi vào cùng với chủ nhân của không gian.” - Tới đây Tiểu Bạch vẫn cảm thấy ấm ức bất bình.
Quân Hạo nghĩ thầm: Không cho ngươi vào là đúng rồi, nếu như lúc hai người đang làm chuyện không hài hòa gì kia mà bị Tiểu Bạch quấy rầy thì đúng là không tốt. Nếu là hắn hắn cũng không cho Tiểu Bạch vào.
“Tiểu Duệ, chúng ta vào đó tìm xem, lần trước lúc vào ta thấy trong phòng luyện đan có mấy bình đan dược nhưng ta lại không biết là đan dược gì.” - Nói xong đỡ Hàn Duệ đi về hướng nhà trúc. Tiểu Bạch thấy không có ai để ý đến nó cũng tự mình theo vào.
Đi vào phòng luyện đan, Quân Hạo và Hàn Duệ lập tức thấy được mấy cái bình ngọc, hai người cầm lấy nhìn xem cũng không biết là đan dược gì.
“Tiểu Bạch, ngươi xem thử xem trong này có Nắn hình bổ thiên đan không.” - Quân Hạo không biết, chỉ có thể nhờ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghĩ: Quân Hạo này đúng là đồ hỗn đản, lúc không cần đến thì đem nó đá bay, lúc có chuyện thì lại nghĩ đến nói. Tiểu Bạch tuy rằng oán giận nhưng cũng không quên chuyện Quân Hạo giao cho nó.
Tiểu Bạch dùng móng vuốt nhỏ đem đan dược đưa lên mũi ngửi ngửi, đột nhiên nó tinh thần trấn động, vui vẻ nói: “Quân Hạo, tìm được rồi, chính là cái mùi này, cái mùi này giống hệt viên đan dược của phụ thân ta kia, chính là nó đó.”
Quân Hạo cầm lấy đan dược nhìn nhìn, nhìn một hồi cũng không phát hiện được gì, lại hỏi: “Thật sự là cái này à, ngươi không nhận sai đó chứ?” - Chuyện này liên quan đến Hàn Duệ, Quân Hạo không thể không cẩn thận.
“Đúng, chính là cái này.” - Tiểu Bạch khẳng định nói, nó có cái mũi rất linh, tên hỗn đản Quân Hạo này còn không chịu tin nó.
“Quân Hạo, đưa cho ta đi, ta tin tưởng Tiểu Bạch.” - Hàn Duệ lấy đan dược trong tay Quân Hạo nói, đây là hy vọng duy nhất của hắn, hắn không muốn từ bỏ.
Hàn Duệ nhìn về phía Tiểu Bạch hỏi: “Hiện tại ta ăn đan dược có ảnh hưởng gì đến hài tử không? Nếu đối với hài tử không tốt ta sẽ không ăn.”
Tiểu Bạch: “Không nguy hại gì hài tử đâu, thương thế của ngươi khôi phục đối với hài tử chỉ có chỗ tốt.”
Nghe Tiểu Bạch nói xong, Hàn Duệ không chút do dự trực tiếp ăn đan dược, Quân Hạo cũng không kịp ngăn cản.
Ăn xong đan dược Hàn Duệ liền ngồi xếp bằng luyện hóa, hắn cảm thấy thân thể mình thật thoải mái, ấm dào dạt, chỉ trong chốc lát Hàn Duệ đã cảm nhận được thương thế của mình đang nhanh chóng khôi phục. Qua một canh giời, Hàn Duệ mở to mắt, nói với Quân Hạo đang ngồi xếp bằng đối diện mình nói: “Quân Hạo, ta hồi phục rồi.” - Hàn Duệ rất vui vẻ, hắn lại có thể tiếp tục tu luyện. Hắn nhìn ra được, sớm muộn gì Quân Hạo cũng có ngày một bước lên trời, hiện tại hắn lại có thể tu luyện, như vậy có thể cùng Quân Hạo sánh vai.
“Tiểu Duệ, chúc mừng ngươi.” - Quân Hạo thật tình chúc phúc Hàn Duệ.
Hàn Duệ nhìn Quân Hạo nói: “Quân Hạo, sau này ta sẽ luôn ở bên ngươi, nếu ngươi không rời ta cũng không bỏ.”
“Tiểu Duệ, cho dù ngươi muốn rời đi, ta cũng sẽ không buông tay, ngươi đã vào trong bát của ta rồi, đừng nghĩ muốn ra được.” - Quân Hạo nhìn Hàn Duệ, nghiêm túc nói.
Tiểu Bạch nhìn hai người nghĩ thầm: Hai tên hỗn đản này lại tú ân ái, lại quên mất nó, nó còn là vị thành niên đó.