Chương 13: Trắc hồn lực

Sau khi thương thế của Hàn Duệ khôi phục, khí chất cũng có sự biến hóa, những chán nản muộn phiền đều đã đi qua, tinh thần trở nên đắc ý phấn chấn khiến cả người sáng sủa hơn. Quân Hạo nhìn thấy Hàn Duệ như vậy chỉ muốn đem Hàn Duệ giấu đi. Quân Hạo biết, khi thương thế của Hàn Duệ khôi phục, Hàn Duệ sẽ càng ngày càng lóa mắt, vì để xứng đôi với Hàn Duệ, hắn cũng phải nỗ lực tu luyện. Hàn Duệ là lôi hỏa song linh căn, còn hắn là năm hệ tạp linh căn kim mộc thủy hỏa thổ, thiên phú của hắn không tốt như Hàn Duệ vì vậy chỉ có thể nỗ lực hơn gấp nhiều lần. Người ta thường nói, người chậm cần bắt đầu sớm, nếu không tranh thủ ngay từ bây giờ thì hắn sẽ bị Hàn Duệ bỏ lại phía sau.

Lúc đầu hắn cảm thấy dù có thể tu luyện hay không cũng không quan trọng, nhưng mà hiện tại hắn đã có một lão bà là thiên tài tu luyện, vì để có thể cùng lão bà mãi mãi ở bên nhau, hắn nhất định phải tu luyện. Nếu không, trăm năm sau, khi hắn đã trở thành một nắm đất vàng, lão bà của hắn lại vẫn phong hoa tuyệt đại, khi đó lão bà của hắn sẽ trở thành lão bà của người khác. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là hắn đã cảm thấy cả người không khỏe. Cho nên, hắn nhất định phải nỗ lực, không để cho tình cảnh trong tưởng tượng trở thành sự thật.

Hàn Duệ nhìn Quân Hạo đứng ở chỗ đó không ngừng biến đổi sắc mặt, quan tâm hỏi: “Quân Hạo, ngươi sao vậy, sao sắc mặt lại đổi tới đổi lui như vậy, có phải sinh bệnh rồi không?”

Nghe được tiếng của Hàn Duệ, Quân Hạo điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói: “Ta chỉ đang nghĩ, hiện tại ngươi là thiên tài tu luyện còn ta lại là phế sài, không biết ngươi có ghét bỏ ta hay không.”

Hàn Duệ: “Sẽ không, thương thế của ta có thể khôi phục lại đều là nhờ công của ngươi, ngươi không chê ta là một phế nhân sao ta có thể ghét bỏ ngươi kia chứ. Lại nói, ở trong mắt của ta, ngươi không phải phế sài, ta tin rằng một ngày nào đó ngươi sẽ một bước lên trời, thăng cấp rất nhanh. Trong mắt ta ngươi chính là tốt nhất.” - Một người lãnh tình như Hàn Duệ, gặp được cảm tình rồi cũng sẽ trở nên nhiệt tình như lửa.

Quân Hạo cảm động nói: “Ta biết là Tiểu Duệ sẽ không chê ta mà, Tiểu Duệ đối với ta tốt nhất.” - Nói xong trộm hôn Hàn Duệ một cái, nói: “Tiểu Duệ, ngươi thật ngọt.”

Hàn Duệ bị hôn trộm, mặt đỏ bừng, sau đó lại nghe Quân Hạo đùa giỡn nói, ngay cả cổ cũng đỏ lên, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

Quân Hạo nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Duệ thì trong lòng ngứa ngáy, hắn còn muốn hôn thêm chút nữa, chỉ là Quân Hạo cũng hiểu được làm gì cũng phải có giới hạn. Hắn vừa mới xác định quan hệ với Hàn Duệ hôm nay, nhất định phải cho Hàn Duệ thời gian để thích ứng. Tức phụ đã ở đó rồi, thời gian chờ đến lúc được ăn thịt còn có thể lâu sao. Chỉ cần nhẫn nại một chút thì sau này mỗi ngày đều có thể ăn bữa tiệc lớn, cái hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Chỉ một chút thời gian như vậy, hắn vẫn chờ được.

Hàn Duệ vẫn không biết mình đã bị một đầu sói đói bụng hơn ba mươi năm theo dõi, một thiếu niên cổ đại ngây thơ như hắn sao có thể là đối thủ của lão binh đã trà trộn quân doanh mười mấy năm được chứ.

Vì không để cho Hàn Duệ tiếp tục xấu hổ, Quân Hạo nói lảng sang chuyện khác: “Tiểu Duệ, ngươi nói xem, có thứ gì có thể giúp tăng tốc độ tu vi lên không. Ta là ngũ linh căn, tốc độ tu luyện quá chậm, nguyên chủ tu luyện mười năm mới lên được luyện khí tầng một. Tuy rằng so với nguyên chủ thì ta có nghị lực hơn rất nhiều, cũng bền lòng hơn, nhưng tư chất có hạn, cho dù có kiên trì cũng vô dụng.”

“Cắn dược, với linh căn như của ngươi thì chỉ có cắn dược thôi, chỉ cần có đủ đan dược để cắn là có thể để ngươi lên đến đại năng. Nhưng mà ngươi nghèo như vậy, muốn cắn dược cũng không cắn nổi.” - Tiểu Bạch chen vào nói. Không có lúc nào là Tiểu Bạch không xoát cảm giác tồn tại.

“Cái Tiểu Bạch nói cũng là một loại phương pháp, đúng là đan dược có thể khiến người ta tăng lên tu vi, nhưng mà ăn nhiều đan dược sẽ sinh ra đan độc. Có điều đây cũng không phải vấn đề chủ yếu, chủ yếu nhất vẫn là có rất ít luyện đan sư, đan dược cũng rất quý giá, đó không phải là thứ mà người thường có thể dễ dàng có được. Cho dù có ra giá cao cũng không có người bán đan dược, là thứ mà dù có tiền cũng không thể mua, rất quý hiếm.” - Hàn Duệ nói. Trước kia khi còn ở Hàn gia, phải một tháng hắn mới được cấp một viên đan dược, có thể thấy được đan dược trân quý đến mức nào.

“Tự mình luyện chẳng phải được rồi sao. Ta muốn trở thành luyện đan sư, khi đó muốn ăn dược gì thì luyện dược đó, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.” - Quân Hạo dõng dạc nói, hắn thầm nghĩ: Nếu như chính mình trở thành luyện đan sư, chẳng phải mọi chuyện đều sẽ được giải quyết rồi sao? Quân Hạo là một kẻ không thích cúi đầu, muốn hắn hạ thấp bản thân, vứt bỏ sĩ diện đi tìm luyện đan sư xin thuốc hắn làm không được. Vì không để mình phải khom lưng uốn gối đi cầu người khác, hắn chỉ có thể tự mình trở thành luyện đan sư, để người khác phải tới cầu hắn.

“Ngươi cho rằng luyện đan sư là cải trắng, ai muốn làm thì làm à? Nếu như dễ như vậy thì trên đường đầy là luyện đan sư. Ngay cả ở tiên giới cũng có rất ít luyện đan sư. Nếu ngươi thực sự có thể trở thành luyện đan sư, chẳng những ngươi không thiếu dược ăn mà còn có thể danh lợi cùng thu, tiền tài, danh vọng, địa vị, mỹ nữ, à không, ngươi thích nam, chính là mỹ nam ngươi đều sẽ có được.” - Tiểu Bạch chen vào nói: “Loại nhà quê như ngươi không có khả năng trở thành luyện đan sư, ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa, cứ yên phận mà tu luyện đến nơi đến chốn đi.”

Quân Hạo: “Ta cần mỹ nam làm gì, ta đã có lão bà, tình cảm của ta với lão bà trước sau như một, ta chính là người chung tình, đời này chỉ cần một mình Tiểu Duệ.”

Tiểu Bạch: “Ta biết ngươi có lão bà rồi, không cần thiết cứ phải treo ở trên miệng như thế.”

Quân Hạo: “Ngươi biết thì tốt. Ngươi cũng phải luôn nhớ kỹ ta là người đã có lão bà, nếu có người coi trọng ta ngươi phải thay ta đuổi bọn họ đi.”

Hàn Duệ: “…” - Nói đến mức mà hắn cũng phải phát ngượng lên được. Có điều, đề tài của hai cái người này kéo đi cũng xa quá rồi đó.

Tiểu Bạch phụ họa nói: “Biết rồi biết rồi, ta biết ngươi chỉ chung tình với một mình lão bà Hàn Duệ của ngươi rồi, có ta ở đây không ai có thể chen vào được.”

Quân Hạo nghiêm mặt nói: “Nói chính sự đi, làm sao mới có thể trở thành luyện đan sư?” - Quân Hạo cảm thấy đan sư là một nghề khá tốt, vừa có thể phụ trợ tu luyện lại có thể nhanh chóng kiếm tiền. Hiện tại hắn đã là người có gia đình, hắn cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình.

Tiểu Bạch nói: “Người có linh hồn lực cường đại mới có thể trở thành luyện đan sư, vừa lúc ta phát hiện ở trong phòng luyện đan có một viên Trắc hồn thạch, ngươi tới trắc thử xem.” - Nói xong Tiểu Bạch cầm lấy viên Trắc hồn thạch, chờ Quân Hạo trả lời.

Quân Hạo: “Trắc như thế nào?”

Tiểu Bạch: “Giống như trắc linh căn ấy, ngươi đặt tay lên Trắc hồn thạch là được. Nếu như trên Trắc hồn thạch xuất hiện bạch quang thì chứng tỏ ngươi có thiên phú, không phản ứng gì thì là không có. Trắc hồn thạch này là loại tốt nhất, có thể trắc ra linh hồn lực của ngươi một cách chính xác nhất.”

Tiểu Bạch nói xong, Quân Hạo đem tay đặt lên Trắc hồn thạch, chỉ thấy trên Trắc hồn thạch hiện ra một cột sáng, cột sáng không ngừng đi lên, từ cấp một lên đến cấp hai, cuối cùng lên tới cấp chín tốc độ mới chậm xuống. Thế nhưng vẫn không dừng ở đó, cột sáng vẫn tiếp tục chậm rãi hướng lên trên mà đi, cuối cùng bò qua cấp mười mới thong thả dừng lại ở cấp mười trung kỳ.

Nhìn thấy kết quả trắc hồn lực của Quân Hạo, Tiểu Bạch ngây ngẩn cả người, nó không ngờ cấp bậc linh hồn của Quân Hạo lại cao như vậy. Linh hồn lực cấp mười dù là ở tiên giới thì cũng là thiên tài trong thiên tài.

“Sao rồi, ta có thể trở thành luyện đan sư chứ? Ta thấy trên trắc hồn thạch có ánh sáng, lại còn dâng lên rất cao.” - Quân Hạo hỏi.

“Có thể luyện đan, sau này nhớ phải nỗ lực đó.” - Tiểu Bạch nói: “Chờ tới khi ngươi trở thành đan sư thì sẽ muốn gì có đó, có thể biến từ quỷ nghèo thành thổ hào.”

Nghe được chuyện chính mình có thể luyện đan, Quân Hạo nói với Hàn Duệ: “Tiểu Duệ, sau này cần dùng đến đan dược gì thì cứ nói với ta, ngươi muốn loại dược nào ta luyện cho ngươi loại dược đó, sau này chúng ta sẽ không thiếu đan dược.”

Hàn Duệ cũng mừng thay cho Quân Hạo, nói: “Ta biết là ngươi nhất định có thể trở thành đan sư mà.” - Sau đó lại hỏi Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, loại cấp bậc hiện ra kia có ý nghĩa gì, ta thấy bạch quang dừng lại ở hơn mười cấp.” - Hàn Duệ quan sát cẩn thận, hắn cho rằng cái cấp độ kia nhất định rất quan trọng.

Tiểu Bạch: “Cái cấp độ đó đại biểu cho phẩm cấp, phẩm cấp càng cao linh hồn lực càng mạnh, Quân Hạo là linh hồn lực cấp mười.” - Nó vốn dĩ không muốn nói, nó nhất định không thừa nhận là mình ghen ghét Quân Hạo. Chỉ là, Hàn Duệ quan sát quá cẩn thận, nó không nói cũng không được.

Hàn Duệ: “Nói như vậy nghĩa là thiên phú luyện đan của Quân Hạo cực kỳ tốt.”

Tiểu Bạch: “Đúng vậy, cho dù là ở tiên giới thì cũng là thiên tài trong thiên tài.”

Quân Hạo: “…” - Chuyện quan trọng như vậy thế mà Tiểu Bạch lại muốn giấu đi, Quân Hạo nghĩ: Nhất định là Tiểu Bạch ghen tị với hắn.

Nếu như Tiểu Bạch biết được suy nghĩ của Quân Hạo, nhất định nó sẽ nói: Sao ta lại ghen tị với cái đồ nhà quê như ngươi chứ, thiên phú luyện đan tốt không có nghĩa là nhất định sẽ luyện được đan.