Chương 38: Về Bạch Gia

Buổi tối, Bạch Thư ngồi trong thư phòng nhìn quyển kịch bản Song Luyến Quân Hành trên bàn thì nhếch môi cười.

Xem đi, ăn ở tốt thì ngại gì không có quý nhân.

Song Luyến Quân Hành sẽ khởi quay vào hai tháng nữa nên cô vẫn còn nhiều thời gian nguyên cứu kịch bản.

Một lúc phải quay cả hai nhân vật, hai tính cách tách biệt quả thật có chút áp lực.

Đặc biệt, Song Luyến Quân Hành còn quay trong bí mật đến cả lịch trình quay diễn viên đều phải bảo mật tuyệt đối.

Việc này, thật sự đầy gánh nặng.

"Sao lại nhăn nhó?" Vu Tương vừa tắm xong còn mặc chiếc áo choàng tắm, cô vừa lau tóc vừa hỏi.

"Không có gì. Về phòng tôi sấy tóc cho em." Bạch Thái đứng dậy ôm lấy eo Vu lão bà đi về phòng.

Vu Tương nhìn Bạch Thái loay hoay sấy tóc cho cô thì khế cười. Có người ân cần, chăm sóc, chu đảo như vậy cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.

"Hôm nay thế nào? Đạo diễn Đào có tới tìm em không?" Cô suy nghĩ đến việc lúc sáng đạo diễn Đào có gọi hỏi mình liền hỏi Bạch Thái.

Bạch Thái: "..." Đào Doãn Mặc lão ta cũng kín miệng phết. Đã đi ngõ tắt với lão bà nhà cô rồi còn chơi trò bắt cóc sợ thiên hạ biết ông ta tuyển diễn viên cho phim sao.

"Thì có, đã nhận phim rồi."

"Chúng ta uống một chút chúc mừng" Vu Tương cười cười.

Chúc mừng tất nhiên sẽ có rượu. Tuy tửu lượng cô kém nhưng nhà vẫn có mấy chai rượu nhẹ.

"Ân." Bạch Thái thấy Vu lão bà vui vẻ cũng chiều theo. Mặc dù cái nết say rượu của Vu lão bà rất ba chấm nhưng ở nhà thì uống chút rượu nhẹ dễ ngủ cũng không sao cả.

Vu Tương lấy hai ly flute và một chai rượu vang Ý nồng độ cồn nhẹ. Hai người ngồi tự vào nhau vừa uống vừa xem ti vi.

"Lát có muốn bán diễm nữa không?" Bạch Thái nhấp môi một ngụm rồi trêu Vu lão bà.

Vu Tương trừng Bạch Thái. Bữa đó tai nạn nghề nghiệp được không. Thế quái nào cứ nhắc hoài vậy.

Hai người vừa xem ti vi vừa uống một lúc đã gần hết chai.

Bạch Thái nhìn Vu Tương hai mắt lim dim, cả người lắc lư thì lắc đầu. Nếu không phải uống một chút có thể giảm bớt căng thẳng và mệt mỏi cô tuyệt đối sẽ không cho cô ấy uống. Tửu lượng thế này thật sự quá kém rồi.

Cô đứng dậy trực tiếp bế lão bà lên phòng ngủ.

Sau khi nói chuyện với Vu Tương cô quyết định trở về Bạch gia một chuyến. Nếu không đi cô thật sự không an lòng. Trái tim cô ở một góc nào đó luôn mách bảo cô phải quay về Bạch gia.

Bạch Thái vừa bước vào Bạch gia đã nhìn thấy ảnh mắt quái lạ đầy dò xét của người làm. Đầu cô hiện đầy vạch đen. Nếu cô không biết cô là tiểu thư của cái nhà này cô còn nghĩ mình đến nhầm chỗ đấy.

Ánh mắt như vậy mà giống người làm sao. Nếu

ở Định Công hầu phủ cô đã trực tiếp cho nha

hoàn lôi ra đánh gậy rồi. Quốc có quốc pháp, gia

có gia quy. Mặc dù người làm và gia chủ ở thế

giới này đều bình đẳng, anh trả tiền tôi làm việc

nhưng đâu thể mang chuyện nhà gia chủ ra nhìn

bằng ánh mắt như vậy.

"Bây giờ cũng chịu mò về rồi sao?" Bạch phu nhân ngồi ở phòng khách tay cầm tờ báo chăm chú đọc tin tức gì đó, trên bàn còn đặt ly cà phê nóng.

Bạch Thái: "..." Khẩu xà tâm phật. Cô về không vui đến thế sao.

Cô cười cười nhanh chóng nhập vai con gái ngoan nũng nịu bước đến bóp vai cho Bạch phu nhân. Đến đây cứ sống theo kiểu trên mây quen rồi. Làm cô cũng quên đến việc trước kia cô cũng hay làm thế này để lấy lòng tổ mẫu.

"Tất nhiên phải về chứ. Nơi này là nhà con mà."

Bạch phu nhân có chút ngạc nhiên với sự thay đổi này nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc lạnh giá như bằng sơn ngàn năm không tan.

"Không phải sống bên ngoài cực khổ mới chịu mò về?"

Con gái bà sinh ra làm sao bà không hiểu. Sống trong nhung lụa quen rồi, bây giờ bà cắt hết đường sinh nhai của nó. Nó còn không chịu mò về hay sao.

Bạch Thái cười cười. Nhìn cô có giống bên ngoài cực khổ lắm hay sao. Ừ thì cực khổ, lão bà nhà cô cực khổ. Còn cô da vẻ hồng hào, cả người tràn đầy năng lượng tích cực. Nhưng suy nghĩ và lời nói ra vẫn nên là hai chuyện khác nhau.

"Đúng vậy, nhớ mẹ rồi." Cô nói chính cô còn nổi cả da gà, da vịt.

Bạch phu nhân cầm lấy tách cà phê định nhấp một ngụm che đi sự bối rối của mình. Mẫu tử bọn họ xưa nay như nước với lửa có bao giờ hài hòa như vầy đâu.

Lúc trước khi nó trở về sẽ cãi nhau một trận với bà, không thì ở nhà cũng cải nhau ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn. Bây giờ lại đột nhiên thay đổi giống như con người khác vậy.

Bạch Thái ôm lấy Bạch phu nhân từ phía sau, đầu đặt trên vai bà nũng nịu bất giác cau mày.

Tuy không uống cà phê nhưng cô vẫn mang máng nhớ được mùi đặc biệt của nó. Còn ở ly cà phê của Bạch phu nhân cô lại nghe đâu đó một mùi hương rất kì lạ.

Cô vuốt vuốt mũi. Có lẽ bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng cô vẫn quyết định tịch thu tách cà phê trên tay Bạch phu nhân.

"Cà phê không tốt cho sức khỏe. Đổi một tách trà kỷ tử đỏ." Cô đưa tách cà phê cho người làm rồi ra lệnh.

Bạch Thái nhìn người làm cứ lén la lén lút nhìn cô thì cau mày. Cô chỉ yêu cầu đổi một tách trà mà có cần nhìn cô như kẻ thù như vậy không.