Hôm sau, Nhiễm Tòng Quân đi tới quân doanh xem ngựa xong mới trở về Hàn phủ.
Bên trong thư phòng, Nhiễm Tòng Quân đào ra toàn bộ tài sản của Hàn Mộ, chỉ có một quyển sổ hơi mỏng, ngoại trừ những món được ban thưởng, tài sản có thể dùng được đúng là không có bao nhiêu.
Nhiễm Tòng Quân không giỏi cưỡi ngựa, nhưng giá một con ngựa Tây Vực như thế nào nàng vẫn biết rõ, bình thường chỉ cần tám mươi lượng đã có thể mua ngựa, nhưng sau này thương đội Nhiễm Tòng Quân muốn giao dịch với bọn họ, một con ngựa ít nhất cũng phải mất một trăm năm mươi lượng bạc.
Nàng đã xem qua sổ sách của Hàn Mộ, tất cả tiền bạc cộng lại cũng chỉ có thể mua được mười con, sau khi nhìn thấy quy mô đội quân Hàn Mộ, Nhiễm Tòng Quân liền cảm thấy mười con ngựa này căn bản không đủ chia.
Bên dưới Hàn gia có mấy cửa hàng, tiệm sách, đã sớm thu không đủ chi, đến cả Triệu Lỗi cũng muốn kiếm tiền càng sớm càng tốt.
Chung Túy quán là cửa hàng bán đồ trang sức, khi còn nhỏ Nhiễm Tòng Quân cửa hàng này cũng xem như buôn bán được, tới lúc này cũng chỉ xem như đủ sống.
Lương thực thu được ở ngoại ô hơn phân nữa đã đưa tới quân doanh cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Nhiễm Tòng Quân nhìn danh sách tài sản, cũng không thể lấy ra thứ gì để đổi bạc mua ngựa.
Coi nhẹ mọi chuyện không phải là giải pháp lâu dài, hôm nay mua ngựa thì mất mấy con, ngày mai lại thiếu áo giáp, bổng lộc triều đình đưa ra và của cải quan gia ban thưởng đối với cách nuôi quân này cũng chỉ như muối bỏ biển.
Nhiễm Tòng Quân cẩn thận lật qua tiếp viện của triều đình, nếu nói thiếu cũng không đúng, dù sao binh lính cũng không cần lo đến ăn no mặc ấm, bây giờ bốn phương thái bình, quân nhu triều đình ban xuống chỉ đủ dùng hàng ngày, người nào muốn quân lính có binh khí từ huyền thiếc, nhóm kỵ binh có ngựa tốt vậy chỉ có thể tự mình bổ sung.
Còn hai ngày nữa sẽ đến thời gian mua ngựa, một trăm con ngựa là mười lăm nghìn lượng bạc, hơn nữa còn có cả thức ăn, lần này ít nhất cũng phải tốn hai mươi nghìn lượng.
Từ trước đến nay Nhiễm Tòng Quân chưa từng lo lắng vì chuyện tiền bạc, nhưng bây giờ nàng thật sự không có cách nào.
Suy nghĩ cả ngày, cơm trưa cũng ăn trong phủ, cải trắng củ cải cộng thêm hai miếng đậu hũ.
Bây giờ xem như nàng đã hiểu, chỉ có quân doanh mới có thịt ăn, ở Hàn gia, thứ gì rẻ tiền thì ăn cái đó.
Ban đêm, bóng cây lắc lư, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong nhà, tỏa ra ánh bạc khắp nơi.
Nhiễm Tòng Quân nằm trên giường gỗ cứng, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Vẫn còn đang suy nghĩ lấy bạc ở đâu cho Hàn Mộ.
Trăng dần lặn, Nhiễm Tòng Quân mang theo hai mắt xanh tím tỉnh lại.
Suy nghĩ hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không còn cách nào chỉ có thể vay tiền của mình.
Tính ngày, hôm nay không có tiết học, Nhiễm Tòng Quân viết một lá thư đưa cho An Thuận, để hắn mang tới Vân Thư Viên.
Nhiễm Tòng Quân không giỏi cưỡi ngựa, nhưng mỗi ngày Hàn Mộ đều cưỡi ngựa ra ngoài, Hàn phủ và Vân Thư Viên cách nhau một con hẻm nhỏ, mất khoảng một nén nhang là có thể tới nơi.
Ăn sáng xong, Nhiễm Tòng Quân xuất phát sớm đến Vân Thư Viên.
Đây là lần đầu tiên nàng từ Hàn gia về Vân Thư Viên, dọc theo đường đi có chút mới lạ.
Đi ngang qua ngõ Điềm Thuỷ, mùi bánh bao thơm lừng ở đầu hẻm bay ra, bánh nướng bánh bao kiểu này cũng từ Tây Vực truyền đến, con dâu thứ hai của nhà này năm đó theo thương đội Nhiễm gia vào nam ra bắc học được rất nhiều món đặc sắc ở Tây Vực, trở lại liền mở một cửa hàng ở đây, trước đây Nhiễm Tòng Quân đi qua nơi này, nhất định sẽ mua một cái, bên ngoài giòn, bên trong mềm, thịt dê thơm mà không tanh, cắn thử một miếng, tươi mới mọng nước, răng môi vẫn còn lưu lại mùi thơm.
Hiện tại trên người Nhiễm Tòng Quân chỉ có một túi tiền nhỏ của Hàn Mộ, nàng nuốt nước miếng, con sâu thèm ăn đã bò ra, cùng lắm thì lát nữa bảo Hàn Mộ sai người đi mua.
Đến cửa, cửa chính Vân Thư Viên rộng mở, rất nhanh đã có người mời vào.
Lần đầu tiên nhìn Vân Thư Viên ở góc độ này cảm giác có hơi khác.
Hàn Mộ và Nhiễm Tòng Quân hẹn gặp nhau bên bờ hồ, không khí mát mẻ, gió thổi qua mát lạnh.
Hôm nay Hàn Mộ mặc y phục không phải do Thu Họa chọn, tóc búi cao, trên đầu cắm một đóa hoa, so với Nhiễm Tòng Quân rực rỡ lóa mắt trước đây đúng là hoàn toàn trái ngược.
Vóc người Nhiễm Tòng Quân chỉ tới vai Hàn Mộ, trước đây muốn nhìn hắn đều phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ, bây giờ muốn dùng thân thể Hàn Mộ nhìn mình, còn phải cúi người, phong cảnh đã nhìn quen nhiều năm lại vì chiều cao khác biệt nên cảnh sắc cũng thay đổi.
Nhiễm Tòng Quân nói thẳng: “Lấy cho ta hai vạn lượng bạc, ta chờ ở đây, trong hộp bên cửa sổ.”
Hai vạn lượng bạc, tuy biết hiện giờ Nhiễm Tòng Vân đang ở trong cơ thể mình, nhưng Hàn Mộ nhìn thiếu niên tuấn tú vạm vỡ trước mặt, từ góc độ và hành động hiện tại nhìn nàng y như kẻ ở rể tham tiền gϊếŧ người trong lời đồn.
“Ngươi muốn bạc làm gì? Ngủ không thoải mái sao? Để An Thuận lấy mấy cái chăn bông trải lên cho ngươi.”
Hàn Mộ vừa hỏi, Nhiễm Tòng Quân lập tức nhớ tới hai chuyện khiến nàng mất hồn mất vía hôm qua, vội vàng mở miệng: “Hai ngày hôm nay ngươi đi nhà xí như thế nào? Ngồi xổm hay là đứng? Sẽ không dính trên váy đấy chứ.”