Nhiễm Tòng Quân đi vào phòng nghỉ, cũng không có tâm trạng ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, đi vào trong phòng, ngã lên giường cầm gối mềm che mặt, âm thầm kêu to.
Lăn quan lăn lại trên giường, vinh hạnh ngã thẳng xuống đất.
Quên mất thân thể Hàn Mọ cao lớn, cũng quên mất nơi này không phải Vân Thư Viên, giường nệm không được to như vậy.
Ngồi dưới đất, có thể do tiếp xúc với hơi đất, đầu óc Nhiễm Tòng Quân đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Thứ nhất, Hàn Mộ từng nhìn thấy nữ tử đi nhà xí hay chưa? Hắn sẽ không vừa đứng vừa đi nhà xí chứ, vậy thanh danh một đời của nàng đều đã bị hủy trên tay hắn, có cô nương nhà nào mười tám tuổi rồi còn đi nhà xí dính trên váy.
Thứ hai, thân thể này của Hàn Mộ, có nha hoàn thông phòng hay không? Năm nay Hàn Mộ đã qua mười tám, quan lại Lăng Châu đến tuổi này phần lớn đều có nha hoàn thông phòng, nếu Hàn Mộ cũng có, nàng đang ở trong thân thể hắn vậy phải làm như thế nào.
Nhiễm Tòng Quân vừa nghĩ đến chuyện này đầu óc đã bắt đầu đau như muốn nứt ra, quá phức tạp! Vẫn là Nhiễm gia nàng tốt hơn, vừa có tiền lại rảnh rỗi.
Ổn định lại suy nghĩ, Nhiễm Tòng Quân mới có tâm trạng nhìn phòng nghỉ, một căn phòng không lớn, trong ngoài có bình phong ngăn cách, gian nghỉ không có nhà xí riêng, nhà xí ở một góc cách đó không xa, gian trong có một thau tắm và giường nệm nhỏ bé, gian ngoài lại khá lớn, có một bộ bàn ghế.
Giống y như phủ đệ của Hàn Mộ, nghèo, không có thứ gì đáng giá.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy một góc quân doanh, giáo trường có một nhóm người đang luyện tập trong hố cát, bên cạnh còn có một đội mặc áo giáp đeo trường thương đi tuần tra, doanh trại rộng lớn người cũng có rất nhiều, nhưng ngoại trừ tiếng “hây” “ha” ra, không nghe được lời gì khác.
Toàn bộ doanh trại đều được sắp xếp trật tự rõ ràng, nghiêm túc.
Nhiễm Tòng Quân nhìn thấy trong lòng không khỏi kích động, nhưng để tránh cho bị phát hiện không giống Hàn Mộ, cũng chỉ có thể đứng nhìn qua cửa sổ.
Nàng ngồi ở đây nhìn cả buổi sáng, nhìn các tướng sĩ từ luyện kiếm đến bắn tên, lại nghe được tiếng ngựa hí vang trong chuồng.
Nhìn Thạch Duệ mặc bộ giáp nặng mười mấy cân tay cầm lưỡi lê tập luyện đâm mạnh vào người bù nhìn.
Lại nhìn thấy khói bếp bốc lên, mùi hương lan tỏa khắp toàn bộ quân doanh, quân lính xếp hàng dài đi đến nơi có khói bếp.
Ngửi thấy mùi cơm, Nhiễm Tòng Quân cũng cảm thấy có hơi đói bụng.
Lúc đi cùng Thạch Duệ và Triệu Lỗi đi trên đường, Nhiễm Tòng Quân cố ý đi chậm nửa bước, đi theo bước chân bọn họ.
Suốt đường đi Triệu Lỗi đều khen cơm trưa hôm nay nấu ngon như thế nào, còn có gà hấp Hàn Mộ thích ăn, Nhiễm Tòng Quân cẩn thận lắng nghe, lát nữa phải cố ăn thêm mấy miếng thịt gà.
Nói là nhà ăn nhưng nơi này cũng không lớn, trong phòng có mấy chục cái bàn, đa số binh lính đều ngồi xổm ngoài cửa bưng đĩa ăn cơm, nhìn thấy đám người Hàn Mộ, cơm còn chưa nuốt xuống đã bắt đầu chào hỏi.
Nhiễm Tòng Quân nhìn bàn ăn chay mặn đầy đủ, trên mặt mỗi người đều thoải mái tươi tỉnh.
Tướng quân và binh lính đều lấy cơm cùng một chỗ, chỉ là không cần phải xếp hàng mà thôi.
Xung quanh có tiếng ngáy vang trời, nàng nhìn các tướng sĩ chỉ chớp mắt đã ăn hết đĩa cơm lớn, bưng đĩa đi lấy thêm.
Lần trước ở Hàn phủ chỉ được ăn cải trắng đậu hũ, hôm nay ở quân doanh lại có thể nhìn thấy thịt gà, cách đó không xa còn có một cái chảo lớn, đầu bếp đang đứng bên cạnh chia canh.
Một nồi canh trứng cà chua, vàng đỏ giao nhau, trứng gà lặng xuống đáy, đầu bếp cầm muôi sắt liên tục quấy, trứng gà nổi lên, Nhiễm Tòng Quân bước lên nhìn, cũng không hề ít.
Nhiễm Tòng Quân ngồi trên ghế, bàn ăn trước mặt chay mặn đầy đủ, nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ, chỉ là có hơi mặn, ăn hết đồ ăn chắc phải năm bát cơm mới đủ.
Buổi trưa, quân doanh im ắng, các tướng lĩnh ăn trưa xong đều trở lại doanh trại, trong thời gian nghỉ ngơi một canh giờ, bọn họ phải nắm chắc thời gian lấy lại sức, chuẩn bị huấn luyện buổi chiều.
Buổi sáng Nhiễm Tòng Quân nằm trên giường hồi lâu, cũng không buồn ngủ chuẩn bị quay về phòng nghỉ xem binh thư, lâm trận gươm mới mài cũng sáng.
Triệu Lỗi đi theo sau, báo cáo theo vào.
“Có việc?” Nhiễm Tòng Quân nhìn về phía Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi híp mắt lại: “Tướng quân, ngày mai thương nhân Tây Vực sẽ đến, ngày kia sẽ bắt đầu bán ngựa, chúng ta….” Hắn không nói ra nửa câu cuối cùng.
Trong lòng Nhiễm Tòng Quân cũng có tính toán, mua ngựa đối với nàng chỉ là chút tiền trinh không đáng bao nhiêu, nhưng đối với Hàn Mộ mà nói lại là một khoản rất lớn.
Hôm nay nhìn thấy tất cả mọi thứ trong quân, binh lính ở đây được ăn ngon uống tốt, vải mặc trên ngươi cũng tốt hơn người bán hàng rong trong thành rất nhiều, nuôi nhiều binh như vậy, Hàn Mộ thiếu bạc cũng rất bình thường.
Nhiễm Tòng Quân cúi đầu im lặng một lát, mới nói ra một chữ mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt: “Mua” Lại nói thêm: “Chuyện tiền bạc ngươi không cần lo lắng, tiền mua ngựa ta vẫn còn.”