Chương 23

Hàn Mộ mở khăn tay ra, một canh giờ rưỡi, bên trên khăn thêu cuối cùng cũng xuất hiện mấy đóa hoa hải đường.

—— ba đóa hoa hải đường màu hồng nhạt nhăn nhó đến cả cánh hoa cũng không đều nhau.

Trên nền khăn còn có thể mơ hồ nhìn ra vết máu bị chọc trên đầu ngón tay.

Chu ma ma cũng không nhận xét cẩn thận gì cho cam, đi qua một học sinh, tùy ý bình hai câu, cầm lấy thước gỗ đã chuẩn bị từ trước đánh mấy cái vào lòng bàn tay.

Hàn Mộ cau mày nhìn chằm chằm Chu ma ma, ở đâu lại có loại phu tử như vậy.

Rất nhanh đã đến lượt Hàn Mộ, Chu ma ma nhìn khăn thêu thoải mái đặt trên bàn, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ tử, quát lớn: “Kém cỏi, đồ thêu như vậy, còn ra thể thống gì, sau này phải thêu giày vớ cho phu quân thế nào, đến cả chuyện này còn không thể làm tốt, sao có thể hòa thuận được với người nhà chồng.”

Lý Tĩnh Bình thấp giọng phản bác: “Nhà chúng ta như vậy, chẳng lẽ còn thiếu tú nương sao? Hòa thuận? Ta xem để ai dám bắt nữ nhị Lý gia chịu khổ.”

Chu ma ma tức giận, tóc cũng dựng thẳng lên, Lý Tĩnh Bình không cam lòng yếu thế trừng mắt lại với bà ta.

Hàn Mộ ở bên kia vô cùng hài lòng.

Chu ma ma giơ thước lên, lại chậm rãi buông ra lần nữa.

Lần trước chọc nhị cô nương khóc lớn, Lý gia lập tức cho bà ta rời khỏi đây, bây giờ khó khăn lắm mới dựa vào quan hệ để tiếp tục hưởng phúc, bà ta càng không thể xúc động tự phá hủy kế hoạch tương lai.

Lại nói Hàn Mộ vài câu, mới bắt nàng mở bàn tay ra.

Hôm nay sau khi tan học, không khí nặng nề hơn rất nhiều, tỷ muội Lý gia muốn đi hỏi mẫu thân vì sao Chu ma ma lại tới đây, Sở Vân Chi và Hàn Yến Hi thấy sắc trời không còn sớm nên vội chạy nhanh về phủ, Hàn Mộ sợ thân phận bại lộ, lấy lý do còn sổ sách chưa xem xong, muốn nhanh chóng về xem nốt.

Lúc ăn trưa, Hàn Mộ cố gắng khống chế lượng cơm, ăn một chén đã dừng đũa lại.

Trong lòng còn nhớ tới Nhiễm Tòng Quân, hy vọng nàng có thể thuận lợi.

---

Buổi sáng lúc trao đổi Nhiễm Tòng Quân đã nhận ra có chuyện không ổn, sau khi trao đổi, nàng cũng chỉ có thể cảm thán, không có thảm nhất chỉ có thảm hơn.

Nhiễm Tòng Quân cứng đờ tại chỗ, tay chân không biết nên đặt ở đâu.

Bên ngoài còn có tiếng binh lính luyện tập, tiếng bước chân đều đặn, tiếng áo giáp cọ xát, rõ ràng truyền vào tai nàng.

Nhiễm Tòng Quân ngừng thở, trong lòng căng thẳng nhảy lên, ở quân doanh không phải đáng sợ nhất mà đáng sợ chính là, trước khi Hàn Mộ trao đổi với nàng, không ngờ lại đang ở---

Nhà xí!

Hai đời cộng lại, đây cũng là lần đầu tiên Nhiếm Tòng Quân gặp phải tình huống này, tuy nàng là người từ thời hiện đại đến đây, tư tưởng đáng lẽ phải vô cùng cởi mở nhưng có muốn mở cũng không mở được với loại chuyện này.

Nhiễm Tòng Quân ngây người, chốc chốc lại cúi đầu nhìn thân dưới, tốt lắm, đây là lần đầu tiên nàng thấy thứ này.

Tốt cái gì!

Tuy đã sớm chuẩn bị tư tưởng ở trong thân thể Hàn Mộ sẽ phải dựa theo cách đi nhà xí của nam tử, nhưng đến khi thật sự xảy ra, nàng mới phát hiện, nàng không thể!

Hai lần trao đổi trước thời gian quá nhanh, Nhiễm Tòng Quân còn chưa kịp cảm nhận gì đã đổi lại ban đầu, nhưng bây giờ, nàng còn có thể ngửi thấy mùi trong nhà xí.

Có lẽ vì trong lòng lo lắng, nàng căn bản không có tâm trạng đi nhà xí, nhưng bàng quang Hàn Mộ lại nói rõ với nàng, ngươi phải đi.

Nhiễm Tòng Quân nhắm chặt hai mắt, lại phát hiện đây là lần đầu tiên của nàng, có lẽ sẽ ngắm không chuẩn, cho nên không còn cách nào chỉ có thể mở mắt ra.

Sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý, Nhiễm Tòng Quân sửa sang lại quần áo, rửa thay thật kỹ hơn mười lần ở chậu nước bên ngoài.

Tuy nói thân xác này là của Hàn Mộ nhưng tâm hồn vẫn là Nhiễm Tòng Quân, mới vừa xuyên qua đã trải nghiệm một chuyện kí©h thí©ɧ như vậy, Nhiễm Tòng Quân chỉ muốn ngồi một mình, yên lặng một lát.

Bước ra khỏi cửa, đầu óc còn chưa thoát khỏi chuyện “nàng đứng đi nhà xí”, lúc đi qua bậc cửa còn suýt nữa té ngã.

Trong đầu hiện ra lời nói của Hàn Mộ, nếu tới quân doanh phải làm sao, biện pháp tốt nhất bây giờ là một câu: “Ta đang khảo sát.”

Người có nốt ruồi đen bên phải tên Trương Thạc, trưởng tử Trương gia, phụ thân hắn là phó tướng của cha Hàn Mộ, thích tìm người khác nói chuyện, gặp phải cứ trực tiếp từ chối là được.

Nếu có người muốn nàng đưa ra quyết định, chuyện bình thường cứ đi tìm Triệu Lỗi, không giải quyết được thì tìm Hàn Mộ, dù sao bây giờ toàn bộ Lăng Châu đều biết Hàn Mộ thích Nhiễm Tòng Quân, gặp nhau một lát cũng không có gì ghê gớm.

Trong lòng Nhiễm Tòng Quân nghĩ đến những lời Hàn Mộ từng nói với mình, liền đi đến phòng nghỉ Hàn Mộ đã dặn trước với nàng.

Trước lều nghỉ treo một cái cờ đỏ, rất dễ phân biệt.

Thạch Duệ nhìn cục diện bế tắc của tướng quân, khẽ chọc Triệu Lỗi: “Sao tướng quân lại kỳ lạ như vậy, từ nhà xí đi ra cứ luôn tay luôn chân, trực tiếp đi tới phòng nghỉ? Kỳ quái?”

Triệu Lỗi nhìn tư thế đi đường của tướng quân, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Có lẽ tướng quân không khỏe, chúng ta cứ đi luyện binh trước, đừng quấy rầy tướng quân.”