Giọng nói to lớn rõ ràng: “Tẩu tẩu tương lai của muội!”
Sau đó ngồi xuống sát bên cạnh Nhiễm Tòng Quân: “Tẩu Tẩu, muội là muội muội của Hàn Mộ, tẩu cứ gọi muội là Yên Hi là được rồi, lúc ở nhà muội đã nghe nói, ca ca đã có lòng với tẩu tử lâu, nếu sau này ca ca có bắt nạt tẩu, muội sẽ viết thư cho mẫu thân, để mẫu thân mắng huynh ấy.”
Hàn Mộ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ca ca, tẩu tẩu......
Bây giờ hắn là ca ca, hay là tẩu tẩu!
Hàn Mộ cong môi, cố gắng mỉm cười, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của ba người bên cạnh.
Hàn Yên Hi là người hào phóng hướng ngoại, chỉ mất một lát đã làm thân được với tỷ muội Lý gia.
Lấy bánh trà mẫu đơn nổi tiếng nhất Ninh Châu ra khỏi hộp điểm tâm.
Từng cánh mẫu đơn đều được làm tỉ mỉ, nhuộm màu cẩn thẩn, từ màu vàng nhạt ở nhụy đến màu đỏ tươi ngoài cánh hoa, sống động như thật, khi mở hộp ra có thể ngửi được mùi thơm của Long Tỉnh.
Sở Vân Chi và Lý gia mỗi người cầm một miếng, vừa cho vào miệng đã cảm thấy xốp giòn, nhân bánh là mứt táo ngọt ngào, kẹp thêm hạt hạch đào, có hơi đắng nhưng rất thơm.
“Bánh này đúng là rất ngon, còn ngon hơn những loại bánh nổi tiếng trong kinh thành, Hàn tỷ tỷ, chờ tan học, ngày mai muội đưa tỷ đi cửa hàng mứt, hàng mứt ở đó mới có thêm sữa đặc hoa quế ăn rất ngon.” Trong miệng Lý Tĩnh Di đều là đồ ăn căng phồng.
Hàn Yên Hi không vội đáp lại, đôi mắt to ngấn nước nhìn Hàn Mộ, hy vọng tẩu tẩu tương lai sẽ đi cùng mình. Lông mi chớp chớp, thật đáng thương.
“Chúng ta đi cùng nhé, Cảnh lâu ở phố Tây mới có thêm gánh hát Mã gia, nghe nói hát rất hay, chúng ta cùng đi nghe một lát có được không.”
Hàn Mộ bị kẹt ở giữa, chỉ có thể đồng ý, cũng may thân thể này của Nhiễm Tòng Quân, nàng có tiền, lúc muội muội đến Lăng Châu, cha mẹ đã cho rất nhiều tiền, bây giờ tính ra không biết muội muội còn giàu hơn hắn bao nhiêu lần.
Hàn Mộ không khỏi thở dài, hiện tại xem ra ngay cả Thạch Duệ cũng có tiền hơn hắn.
Khi Miêu nương tử bước vào, mấy người đã ngồi vào chỗ của mình, Hàn Yến Hi cao nhất nên ngồi ở cuối cùng.
Phía sau Miêu nương tử còn có một ma ma, vóc người thấp bé, nghĩ tới một trận gió cũng có thể thổi bay người.
Hàn Mộc chưa từng gặp người này, chỉ có thể nghe tỷ muội Lý gia và biểu muội Sở Vân Chi “hít” một tiếng..
Chán nản.
Miêu nương tử mở miệng: “Cho nên, Chu ma ma, nói như vậy cũng không cần giới thiệu nhiều, sau này, môn thêu cứ giao cho Chu ma ma, còn lại mấy môn cũ vẫn để ta, tài thêu của Chu ma ma rất tốt, mong cô nương có thể dốc lòng học tập.”
Chu ma ma, có thể nói là nhân vật ác mộng của toàn bộ học đường, trên lớp bắt thêu thùa, về nhà còn bắt phải làm thêm bài.
Thêu không tốt không chỉ bị mắng mà còn bị đánh vào lòng bàn tay, Lý Tĩnh Di từng bị bà ta mắng khóc một lần, hai tay còn sưng đỏ.
Ngay sau đó ở quê Chu ma ma truyền tin đến bảo bà ta trở về, lúc đó bọn họ mới thoát khỏi người đàn bà độc ác này.
Không ngờ tới, bà ta lại quay về lần nữa.
Chu ma ma cụp mắt, nhìn vô cùng hung ác: “Quy củ của ta các cô nương đều đã biết, công sức dạy các cô nương thêu thùa có lẽ các cô nương còn chưa quên, hôm nay lên lớp các cô tự nghĩ đề, đến cuối giờ ta sẽ nhận xét.”
Lý Tĩnh Di cúi đầu bĩu môi, lại như vậy, mỗi lần lên lớp, mười tiết có năm tiết bắt tự nghĩ để, còn lại năm tiết là nghe bà ta kể năm đó trong cung hầu hạ Thục Phi được yêu thích đến mức nào, hai tiết xin nghỉ, chỉ còn một tiết giảng cho qua chuyện, cũng chẳng có tác dụng gì.
Chẳng qua chỉ từng hầu hạ mấy vị tiểu chủ tử trong cung, bây giờ đã rời khỏi cung còn đến đây diễu võ giương oai trước mặt các nàng.
Cũng không biết tại sao quan nhân Cảnh triều lại coi trọng Chu ma ma này, tranh nhau cướp người muốn mời bà ta dạy quy củ.
Khung thêu và chỉ thêu đủ loại màu đều đã đặt trên bàn, nha hoàn ngồi bên cạnh phụ trách luồn kim se chỉ, tiểu thư chỉ cần tập trung thêu thùa.
Hàn Mộ nhìn sợi chỉ trước mặt, không tìm được chút manh mối, hắn chỉ mới kịp đọc sách cắm hoa phẩm trà, thêu thùa chỉ giới hạn lại ở lúc trong quân tự mình lấy kim chỉ khâu chỗ vải rách lại với nhau.
Đột nhiên nhìn thấy sợi tơ trắng thuần trước mặt, còn phải tự mình nghĩ bản vẽ rồi thêu ra, hắn thật sự không có ý tưởng.
Chu ma ma cầm thước làm ra vẻ đi dạo một vòng rồi lại ngồi trên ghế chủ vị nhắm mắt, qua một lát hơi thở cũng dần đều đều.
Hàn Mộ im lặng nhìn quanh bốn phía, mọi người đều cúi đầu tập trung thêu thùa, không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng thêu thử.
Nửa canh giờ qua đi, Hàn Mộ đổi một cái khăn tay khác.
Lại qua thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn cúi đầu mυ"ŧ giọt máu trên đầu ngón tay.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Chu ma ma cũng tỉnh, khăn thêu trong tay Hàn Mộ cũng đi tới đoạn cuối cùng.
Thắt chỉ, lấy kéo cắt đứt.