Chương 20

Nhiễm Tòng Quân sai Thu Họa chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ và nước trà ở đình hóng gióng, còn dặn nàng ấy canh cửa không cho người khác xông vào.

Nàng thay một bộ y phục thoải mái thoáng khí ngồi chờ trong đình.

Thu Hương các có ao nhỏ, cỏ lau trồng bên cạnh ao, lúc cây lau nở hoa, từng đóa bay lượn khắp trời, giống như tuyết rơi. Trong đình có một cây hoa anh đào, mấy năm trước kinh thành nổi lên, cha Nhiễm phái người mua hơn chục cây tặng cho người thân ở Giang Nam, Nhiễm Tòng Quân để lại một cây ở Thu Hương Các.

Bức tường sân đối diện với đường phố không thấp, để ngăn kẻ trộm đột nhập, trong góc đã trồng một cây tường vi gai, cây cối tươi tốt bao phủ toàn bộ bức tường, biết Hàn Mộc sắp từ đây đi vào dạy nàng tập võ, nàng đã sớm sai người phá đi hơn một nửa tường gai.

Ngoài tường vang lên tiếng huýt sáo ngắn ngủi.

Hàn Mộ tới.

Một cái bao màu đen thật lớn bị ném qua, rơi xuống đất, sau đó hai bàn tay xuất hiện trên tường, giây tiếp theo đã nhìn thấy Hàn Mộ nhảy từ trên tường xuống.

Hắn vỗ bụi đất vừa dính trên tường, nhìn Nhiễm Tòng ăn mặc trang nghiêm trước mặt, vòng eo thon gọn được thắt lưng cột lại, dáng người uyển chuyển lộ ra.

Hàn Mộ ho khan một tiếng, “Ta tới dạy ngươi tập võ.”

---

Giờ Thân, trời nắng chói chang, nắng gắt chiếu thẳng xuống mặt đất, trời nóng không chịu nổi.

Hàn Mộ lấy một thanh kiếm gỗ trong bao ra đưa cho Nhiễm Tòng Quân.

Một thanh kiếm gỗ nhỏ, được đánh bóng nhẵn, chuôi kiếm sáng bóng mịn màng, là một thanh kiếm gỗ đã được sử dụng từ lâu.

Hàn Mộ: “Đây là kiếm gỗ ta luyện khi còn nhỏ, không quá nặng ngươi dùng là vừa.”

Nhiễm Tòng Quân ngập ngừng cầm lấy.

Một thanh kiếm gỗ nhỏ, đúng là nàng có thể cầm được bằng một tay.

Nàng học theo động tác múa kiếm từng xem trên TV, không được tốt lắm, cũng không quá thuận tay, nhưng tóm lại vẫn có thể nhấc lên được.

Nhiễm Tòng Quân một tay cầm kiếm gỗ, tự tin nói với Hàn Mộ: “Chúng ta bắt đầu luyện kiếm đi.”

Hàn Mộ: “...... Hôm nay không học kiếm, mang kiếm tới chỉ là để ngươi có thể lén tập trước, chúng ta học từ những thứ cơ bản, đứng tấn.”

Nhiễm Tòng Quân như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ một lát, ngẩng đầu nhìn mặt trời, lại nhìn Hàn Mộ đang tạo dáng.

Tim đập mạnh một cái, không tin được.

“Ngồi xuống, duỗi thẳng chân, hai tay nắm chặt, giữ cho cánh tay không hạ xuống.” Hàn Mộ phun ra một loạt câu.

Nhiễm Tòng Quân chửi thầm, chuyện này còn đau khổ hơn cả học quân sự.

Mười tám năm được nuông chiều, chỉ mới đứng tấn được thời gian nửa chén trà nhỏ, nàng đã không kiên trì nổi, hai chân mệt mỏi run rẩy.

Nhiễm Tòng Quân đứng thẳng, thở dốc nói với Hàn Mộ: “Không đúng, ta cảm thấy không đúng, ta không có kiến thức cơ bản nhưng ngươi có, có muốn làm cũng nên dùng thân thể của ngươi, đáng lẽ ra bây giờ ngươi nên dạy ta một ít kỹ xảo đơn giản, để ta không quá khó khăn chứ.”

Mặt trời chói chang khiến mồ hôi đọng lại trên mặt, dính nhớp khó chịu.

Nàng cũng không quan tâm đến sạch sẽ, xắn ống tay áo lên che mặt, ngồi trong đình không nói gì, cũng không muốn đứng tấn.

“Người tập võ phải bắt đầu luyện từ những thứ cơ bản nhất, dáng vẻ này của ngươi lấy cái gì để lên chiến trường.” Hàn Mộ chau mày, nhìn chằm chằm Nhiễm Tòng Quân đang hóng mát, ánh mắt y như mũi tên.

Nhiễm Tòng Quân lẩm bẩm: “Ta không ra chiến trường, người lên chiến trường cũng là người, từ bắt đầu đến được như ngươi hiện tại, ít nhất cũng phải mất năm, nói không chừng chúng ta chỉ trùng hợp xuyên qua hai lần, sau này cứ thành thật trong thân thể mình là được.”

“Ngươi!”

Nhiễm Tòng Quân thấy Hàn Mộ tức giận, vội vàng lùi lại.

“Nói như vậy, ngươi và ta mỗi người đều lùi một bước, những động tác cơ bản như đứng tấn, mỗi ngày ta có thể học thời gian một chén trà, sau này sẽ thường xuyên hơn, hiện tại quan trọng nhất là ngươi phải dạy ta được mấy chiêu có thể lừa gạt qua mắt người khác.”

Hàn Mộ nghẹn cục tức trong ngực, nhìn tiểu cô nương cứng mềm không ăn trước mạt, cong môi cười nói: “Ta dạy người mấy chiêu đó, hôm nay ngươi có thể học được sao?”

“Đương nhiên.” Nhiễm Tòng Quân đứng dậy: “Chuyện này liên quan đến hai người chúng ta, đương nhiên ta sẽ học nghiêm túc, hôm nay trời quá nóng, sáng sớm ngủ dậy ta sẽ tập đứng tấn, ngươi tới đây một lần không dễ, đương nhiên chúng ta phải học cái quan trọng nhất.”

Hàn Mộ nhặt thanh kiếm gỗ lên, lùi lại một bước, thân thể như rồng bay, tay khẽ động, qua lại một hồi đa hoàn thành một chiêu..

Nhiễm Tòng Quân còn chưa kịp nhìn rõ động tác thế nào, chỉ cảm thấy bóng người trước mắt lướt qua một cái, Hàn Mộ đã dừng lại.

Hắn khẽ hất cằm đưa kiếm gỗ vào tay Nhiễm Tòng Quân, nhặt thêm một cành khô trên đất lên.

Nhiễm Tòng Quân lắc đầu: “Không thấy rõ, ngươi có thể chậm lại chút không?”

Sau đó nắm chuôi kiếm, chậm rãi biểu diễn động tác rút kiếm ra: “Như thế này, như vậy ta mới có thể hiểu còn học theo.”

Hàn Mộ hít sâu một hơi, đứng phía trước, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Nhiễm Tòng Quân núp trong bóng cây, giống như đứa trẻ đang tập đi, đi theo từng động tác của Hàn Mộ luyện tập liên tục.

Hàn Mộ đúng là thầy tốt, vừa có kiên nhẫn vừa có kiến thức.