Cảnh Nhân năm thứ mười ba, đầu hạ.
Giang Nam một vùng hưng thịnh...
Mưa nhỏ rơi tí tách suốt cả đêm, kéo lên một tầm màn mờ ảo giữa bầu trời, thổi tan thời tiết oi bức ở Giang Nam.
Trăng tàn quạ kêu, Nhiễm Tòng Quân nằm trên giường lăn lộn qua lại, không thể ngủ yên.
Trong đầu chỉ toàn nghĩ tới buổi học cắm hoa hôm nay của Miêu nương tử, nàng lại sắp bị mắng.
Giống như môn toán nghe không hiểu gì kiếp trước, cho dù có biết sắp kiểm tra nhưng vẫn sợ.
Nhiễm Tòng Quân là một tác giả tiểu thuyết trên mạng xuyên đến Cảnh triều, tin tốt là vẫn giàu như cũ, tin xấu là cho dù xuyên tới Cảnh Triều nàng vẫn phải đi học.
Toán Văn Anh Sử Địa đời trước, bây giờ lại biến thành tứ thư ngũ kinh, cắm hoa phẩm trà, thêu thùa hội họa, quản nhà, quản lý tài sản.
Quá khổ!
Nhìn sách giáo khoa không có dấu chấm câu, Nhiễm Tòng Quân tình nguyện lựa chọn cuộc sống vô lo thời hiện đại cũng không muốn phú quý thời ở đây.
Nằm lăn lóc trên giường một hồi lại ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn, cố gắng nhớ kỹ từng loại hoa trong bình, còn có vị trí của chúng.
Hy vọng có thể trả lời được, không bị đánh vào tay.
Thu Họa vừa nghe tiếng động ở gian trong, đã biết cô nương lại vì chuyện đi học mà lo lắng.
Vừa đi vào đã nhìn thấy cô nương mặt ủ mày chau, ngồi trên bàn trang điểm.
Thu Họa nhanh chóng chải tóc cho cô nương, chuẩn bị quần áo.
“Búi tóc hôm nay của cô nương rất đẹp.” Thu Họa là người được Nhiễm mẫu đích thân lựa chọn lúc còn trên đời, tay nghề búi tóc rất tốt, lại thông minh hiểu chuyện.
Trang điểm xong, Nhiễm Tòng Quân chậm rãi đi tới bàn ăn, từng món ăn tinh xảo đặt trên đĩa lưu ly, có khoảng sáu loại.
Rau ngâm trong kinh đưa đến kết hợp cùng cháo gạo tẻ được nấu cẩn thận.
Nhiễm Tòng Quân uể oải múc từng miếng cháo vào miệng, sắc mặt tái nhợt, tựa như không phải đang ăn một món đồ ăn nhẹ tinh tế mà là cơm đoạt mạng có bỏ thêm thạch tín.
Trong lòng nghĩ đến câu hỏi lúc cắm hoa, hương vị trong miệng lại càng đắng, Nhiễm Tòng Quân vừa ăn hai miếng đã đặt thìa xuống.
Không ăn nữa, tới học đường trước, có lẽ tới học đường sẽ bớt lo lắng.
Xuân Vũ nhìn cô nương cứ mỗi lần đến giờ học của Miêu nương tử lại không ăn được nổi hai miếng, đã biết cô nương chắc chắn lại đang lo lắng sẽ bị đánh vào tay.
Chuẩn bị sẵn một hộp điểm tâm, có hai tầng.
Tầng trên bỏ một ít hoa quả khô cùng mấy quả quýt, tầng tiếp theo để bánh đậu xanh, bánh mẫu đơn… bảo đảm lúc cô nương nghe giảng sẽ không đói bụng.
Trước khi Nhiễm Tòng Quân ra ngoài còn rẽ qua phòng nhỏ bên phải trước, trên tường treo một bức hình Thần Tài, dưới bàn bày đầy đủ các loại trái cây, cống phẩm, bốn mùa hương khói không ngừng.
Quỳ xuống cung kính, dập đầu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thần Tài phù hộ cho Nhiễm gia, Lý gia phát tài.”
Lại nói rõ tên họ là gì, nhà ở đâu, quê quán ở chỗ nào, trông như thế nào nói hết với Thần Tài, để Thần Tài không phù hộ sai người.
Nhiễm Tòng Quân lợi dụng đầu óc hiện đại của mình gian khổ kiếm tiền, còn ngồi hưởng thu gia sản tích lũy mấy đời của Lý gia, chỉ mong Thần Tài phù hộ Nhiễm gia Lý gia nhiều đời hưng thịnh.
Ngay cả trong viện Nhiễm Tòng Quân cũng trồng toàn hoa hải đường, kim quế, lá hán tùng, để cầu mong phú quý, vinh hoa, ít nhất là ở thế hệ của nàng.
Từ nhỏ Nhiễm Tòng Quân đã sống cùng ngoại tổ mẫu, học đường cũng là do cữu cữu nhà nàng ở Lý gia mở.
Vân Thư Viên nàng ở thông với Lý Phủ qua một cánh cửa nhỏ ở góc Tây Bắc, tuy nói sống cùng một chỗ với ngoại tổ mẫu, nhưng mọi chi phí sinh hoạt ở Vân Thư Viên đều không dùng của Lý Phủ, cũng coi như là cửa riêng nhà riêng của Nhiễm Tòng Quân, tự mình quản nhà.
Đi đến cổng vòm phía Tây Nam, có mấy sai vặt để tóc chỏm cúi đầu đứng dưới cửa, hai bên có hai bà bà canh giữ.
Xa hơn về phía trước còn có thể nhìn thấy một vườn hoa xanh tốt, đầy sức sống, lầu các điện đài cao lớn hùng vĩ.
Tiến về phía trước có một khoảng sân nhỏ, hai bên là hàng trúc xanh, trước đình còn trồng tùng bách, xuyên qua đoạn đường rải sỏi, hai bên trái phải có hành lang rẽ ngang, ngoài phòng bày một bức bình phong gỗ tử đàn thêu chỉ vàng.
Học đường Lý gia được nghỉ một ngày, ít nhiều cũng cho Nhiễm Tòng Quân chút thời gian để thở.
Bước vào chính sảnh, ánh nến soi sáng, rường cột chạm trổ, bốn chiếc bàn được đặt ngay ngắn hai bên trái phải.
Học đường ít người, tổng cộng chỉ có bốn người, hai người là con gái nhà cữu cữu, Lý Tĩnh Bình và Lý Tĩnh Di ngồi trước ở hai bàn bên phải, nằm bò trên bàn ngủ gật.
Chiếc bàn trống phía sau bàn bên trái là chỗ ngồi muội muội ruột của tẩu tẩu Sở Vân Chi.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai tỷ muội ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiễm Tòng Quân kéo lê từng bước chân, khuôn mặt chán nản đi vào học đường.
Việc đầu tiên Nhiễm Tòng Quân bước vào là xem trên bàn có bình hoa và hoa tươi hay không.
Quả nhiên không có.
Không thể biết trước.
Nhiễm Tòng Quân cười thê thảm, nằm bò lên bàn.
Trời muốn gϊếŧ ta!