Chương 17: Phương thức này quá hố người

Editor: Minh Nguyệt Mạn

Lâm Phàm cẩn thận quan sát phiến lá, phát hiện này cây cũng lớn lên quá kỳ quái, một thân cây thẳng tắp chỉ có một chiếc lá.

Cậu muốn nhìn xem trên lá cây có cái gì, vì thế không khách khí dùng tay hái lá, nhưng lại phát hiện không thể lay chuyển.

Lâm Phàm hao phí sức lực hồi lâu vẫn không thành công, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, mà sau khi mắt thích ứng được với không gian xung quanh, mới nhìn ra vốn dĩ giọt nước trên lá sẽ chảy xướng đất rồi theo dấu chảy xuống một vũng nước nhỏ.

Vũng nước đọng rất nhỏ, chỉ to ngang một chén cơm, bất quá mặt nước cũng không phải thanh triệt trong suốt, mà là một màu trắng ngà.

Lâm Phàm ngồi xổm xuống, dùng ngón tay dính một ít trực tiếp dùng đầu lưỡi liếʍ thử, quả nhiên giống hệt hương vị ban nãy, chỉ là giọt vừa mới chảy xuống ban đầu kia cảm giác càng thuần nhất hơn.

Kiếp trước Lâm Phàm không thích mùi nhũ hương, nhưng nước trong vũng này lại khiến cậu nuốt nước miếng, thật sự là cái loại hương vị nhàn nhạt thực mê người, vì thế cũng mặc kệ đây là nơi nào, uống trước lại nói sau.

Lâm Phàm ngồi xổm, trực tiếp uống nước, nhưng mà mặt cậu quá lớn, mà vũng nước động lại quá nhỏ, cậu chỉ có thể uống một chút liền với không tới.

Lâm Phàm lau miệng, chỉ có thể từ bỏ, kỳ thật cậu đã sớm hết khát rồi, bụng cũng ấm áp rất thoải mái, phỏng chừng là do nước suối.

Cậu đứng lên đi vòng quanh cây non, đi tới đi lui, vẫn là không phát hiện nơi nào là đường ra, kiếp trước Lâm Phàm cũng biết trừ kim mộc thủy hỏa thổ, còn có dị năng không gian là dị năng đặc thù, nhưng cậu đã hô thật nhiều khẩu lệnh khác nhau, đều không có gì thay đổi, cậu vẫn như cũ đi loanh quanh một vòng ở đây.

“Này phải làm sao bây giờ?” - Lâm Phàm sầu, cậu không đói bụng, thân thể lại có sức lực, tinh thần cũng rất tốt, nhưng lại chỉ có thể loanh quanh ở cái chỗ nhỏ xíu như vậy.

Lâm Phàm nhìn cây non, lại nhìn phiến lá, tiếp tục tàn phá, phát hiện lá cây mềm dẻo như vậy quả thực là nghịch thiên, vô luận cậu giật như thế nào, lá cây đều không chút sứt mẻ, như cũ là bảo trì tư thế rũ xuống như ban đầu.

Không biết đã bao lâu trôi qua, nếu a thâm trở về không thấy cậu, khẳng định sẽ sốt ruột. Dù cho cậu xuyên đến thế giới ca nhi chỉ có mấy ngày, đối với hầu hết mọi thứ cũng hoàn toàn xa lạ, nhưng cậu cảm thấy nơi không có dị thú càn rỡ rất tốt, cũng rất thích hợp để cậu sống.

Cậu đã chán ghét thời thời khắc khắc rình rập nguy hiểm như thế giới cũ, lần này có thể chết mà sống lại, thậm chí tới một quốc gia tương đối hoà bình đối với cậu đã là sự ban ân lớn nhất.

“Phải làm sao bây giờ đây?” - Lâm Phàm không khách khí đá một chân vào cây non, sau đó lại lần nữa trượt té, thân thể cậu nhào về phía trước, mặt cũng đập vào lá cây.

Với độ cứng cáp của lá cây, khả năng có thể bị hủy dung, Lâm Phàm tìm vui trong khổ mà nghĩ. Chẳng qua lại không thấy đau đớn như đã dự đoán, mà cậu lại quay về đứng cạnh lu nước như cũ.

“Đã trở lại.” - Lâm Phàm trong ánh mắt đều là ý cười, cậu thử lại lần nữa hơi nghiêng đầu chạm vào lu nước, kết quả lại không có chút phản ứng nào, mà cậu còn bị dính nước đầy mặt.

Lâm Phàm hơi hơi nhíu mày, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mỗi lần đi vào không gian đều phải là những lúc gặp nguy hiểm sao? Vậy thì quá khó xử rồi đi.

“Phàm ca nhi, sao mặt cháu lại dính đầy nước vậy?” - Lâm Phàm đang đứng một bên phát ngốc, thẩm sao Lâm gia đã đã trở lại, vừa vào bếp nhìn thấy dáng vẻ của Phàm ca nhi thì bị giật mình một phen.

Lâm Phàm không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể nói do cậu khát nước đi.

“Sẽ không phải bởi vì kí©h thí©ɧ quá lớn, thật sự phát bệnh điên rồi đi?” - Một âm thanh xa lạ vang lên, làm Lâm Phàm ngay lập tức nhíu mày.