Chương 3: Bữa cơm đầu tiên ở dị giới

--------------

Rất nhanh sau đó bọn họ đã trở lại bên ngoài hang động, Ba Khắc Nhĩ đem cự thú khổng lồ đặt ở cửa hang, liền đưa Trương Phàm vào trong hang động, Ba khắc Nhĩ đầu tiên là dùng đá đánh lửa ở trong hang động dâng lên lửa, để Trương Phàm ngồi trong hang nghỉ ngơi, mà chính hắn lại đến bên ngoài hang động thu nhập con mồi.

Đầu tiên Ba Khắc Nhĩ dùng tay không xé toạc da của con mồi, sau đó lấy dao từ trong hang ra cắt xương và sừng, dùng dao chặt xương để mổ bụng con mồi đưa nội tạng ra ngoài, lại đem nội tạng chôn xuống đất, cuối cùng dùng dao chặt xương chia con mồi thành nhiều miếng lớn rồi lấy cành cây sạch xiên vào thịt xong mới vào hang động.

Trương Phàm thấy Ba Khắc Nhĩ đi vào liền chủ động giúp hắn nướng thịt, Ba Khắc Nhĩ thấy Trương Phàm chủ động giúp hắn làm việc trong lòng đắc ý, sau đó liền rắc muối lên thịt nướng. Qua một hồi lâu, thịt đã nướng chín. Ba Khắc Nhĩ trước tiên dùng dao đem phần thịt mềm nhất, ngon nhất đưa cho Trương Phàm.

Trương Phàm cũng đã đói từ lâu, mọi chuyện vừa rồi ly kỳ đến mức hắn nhất thời quên đói, mà bây giờ rất an toàn, lại có đồ ăn trước mắt khiến hắn rất nhanh liền đói, đói đến mức suýt ngất đi. Hắn nhanh chóng đưa tay ra đón lấy, nhưng khi chạm vào miếng thịt thì nhiệt độ bỏng rát khiến hắn phải rụt tay lại.

Hắn đột nhiên nhớ tới những thứ mình mang theo từ Địa cầu khi đi du lịch, thế là hắn liền tìm trong túi đồ của mình. (còn may lúc hắn mua sắm túi đều là loại có khóa kéo chứ không phải bằng lụa, nếu không sẽ khó bảo vệ khỏi trận phục kích của con cự thú khổng lồ!)

Rất nhanh hắn đã tìm thấy một con dao gọt hoa quả và hai chiếc bát lớn bằng inox trong túi hàng, và hắn cũng lấy ra một số gia vị như tiêu bột, gừng, tỏi, hành lá còn có một chai dầu mè lớn.

Trương Phàm nghĩ thầm: Ai! Thật vất vả vượt qua những năm cấp ba không cần trọ ở trường mà sống ở ngoài, liền mua tốt đồ ăn dự trữ cùng đồ dùng hàng ngày nữa, cuộc sống tốt đẹp còn chưa bắt đầu liền bị đưa đến đây.

Ai! Cũng không biết còn có thể trở về được nữa hay không, mặc dù ở đó mình không có người thân, nhưng dù gì mình đã sống hai mươi năm, bất kể nói thế nào đều là có chút không nỡ. Ai! Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, dù sao đều đến cũng chỉ có "Đến đâu thì hay đến đó".

Ba Khắc Nhĩ chú ý thấy thứ trong tay Trương Phạm mang theo không phải là chiếc túi bằng da thú hay lá cây gì. Hiện tại nhìn thấy hắn mở túi lấy ra rất nhiều thứ mà mình chưa từng thấy liền tò mò hỏi:

" Phàm, ngươi cầm cái gì trong tay vậy? Tại sao lại kỳ quái như vậy? Chúng đều làm bằng gì? Ta sao chưa từng nhìn thấy những thứ này? Phàm, bộ lạc ban đầu của ngươi nhất định rất cường đại đi!"

"Ngạch...Nói như thế nào đây, tất cả những gì ta cầm trong tay đều lầ một ít gia vị, dùng để tăng thêm hương vị cho món ăn, giống như muối ngươi vừa rắc lên thịt nướng vậy.

Còn có, vấn đề liệu bộ lạc lúc trước của ta có phải rất cường đại không, ta cũng không biết trả lời như thế nào, bởi vì bộ lạc chúng ta có phạm vi rất lớn và rất nhiều người. Nhưng cũng có nhiều nơi điều kiện sống rất lạc hậu, nói tóm lại là rất phức tạp. Còn đây là dùng thủy tinh để tạo thành vật chứa, dùng để đựng đồ."

Nói xong Trương Phàm dùng dao gọt hoa quả cắt thịt nướng thành từng dải đặt vào hai cái bát, sau đó mở lọ dầu mè, tiêu bột lấy ra một lượng gia vị vừa phải đổ vào bát, liền bắt đầu trộn đều rồi rắc hành lá lên trên thịt.

Sau khi làm xong, Trương Phàm lấy từ trong túi ra hai đôi đũa, đưa cho Ba Khắc Nhĩ một đôi đũa và một cái bát có thịt nướng.

"Ba Khắc Nhĩ, ngươi ăn thử xem có ngon không."

"Ta thật sự có thể ăn sao?"

"Đương nhiên! Nếu ngươi đã cứu ta, vậy ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, ăn cũng không có gì, lại nói, con mồi này do ngươi gϊếŧ chết, ngươi không ghét bỏ ta ăn đồ của ngươi vậy thì làm sao ta có thể coi ngươi là người ngoài được! Ách, nhân tiện, ngươi chưa từng thấy những thứ này sao?"

"Những thứ này là gì? Ta chỉ nhìn thấy gừng, ớt cùng tỏi, chẳng qua những thứ này không phải dược liệu sao? Làm sao chúng còn có thể làm gia vị? Chẳng qua thêm những cái này thịt nướng thật sự ngon không? Còn có thứ màu đen này là cái gì?"

"Cái kia a, đó là chao, được làm từ hạt đậu. Ăn rất ngon, nếu không tin thì ngươi ăn thử đi!" Nói xong, sợ Ba Khắc Nhĩ không tin những mình nói, Trương Phàm liền dùng đôi đũa gắp miếng thịt trong chén mình đặc biệt đưa đến bên miệng hắn.

Nhìn thấy một màn này, Ba Khắc Nhĩ quả thực muốn phát điên mất thôi! Bởi vì toàn bộ người ở tinh cầu Thú nhân này đều biết rằng nếu một giống cái tự nguyện đem thức ăn của mình tự mình đút cho một Thú nhân thì có nghĩa là giống cái này rất thích giống đực, thậm chí là nguyện ý cùng giống đực kết làm bạn lữ!

Ba Khắc Nhĩ sau khi cao hứng liền há to miệng, đem miếng thịt nướng đầy "yêu thương" cho vào miệng. Cảm giác đầu tiên là "Quá hạnh phúc", cảm giác thứ hai là "Ăn quá ngon", cảm giác thứ ba là " Phàm Phàm quá ôn nhu" nếu như có thể tiếp tục sống hết đời như vậy thật tốt biết bao a!"

Sau khi ăn xong, Ba Khắc Nhĩ nở ra một nụ cười rạng rỡ, hắn vốn dĩ hai phần tà khí cùng bảy phần đẹp trai, lại tăng thêm một chút nắng!

Nụ cười này làm cho Trương Phàm sững sờ, điều này làm hắn vốn là GAY tim đập không ngừng, khuôn mặt càng lúc càng đỏ như mây thêu trên bầu trời, làm cho hắn càng thanh tú, khuôn mặt càng trở nên hấp dẫn.

Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến Ba Khắc Nhĩ nở thêm nụ cười rạng rỡ, điều này khiến Trương Phàm đang đờ đẫn cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy vội vàng đút hết gia vị trong tay cho Ba Khắc Nhĩ rồi để hắn tự nướng thịt, liền xoay người lại cầm lấy bát của mình đi đến một góc yên lặng bắt đầu ăn.

Rất nhanh, bữa ăn đầu tiên của Trương Phàm tại tinh cầu Thú nhân đã trải qua sự đỏ mặt của chính mình và nụ cười của Ba Khắc Nhĩ.