Chương 2: Gặp phải

Đi đến cửa hang, Trương Phàm phát hiện nguyên lai mình vậy mà đang ở trong một cái rừng rậm nguyên thủy. Hơn nữa còn là loại thực vật lớn hơn bình thường.

"OMG! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Tại sao mọi thứ ở đây đều không bình thường! Đây rốt cuộc là nơi nào? Dù có xuyên qua thời không thì cũng không như thế này!" Trương Phạm hét lên!

Đương nhiên lúc này sẽ không có ai đến trả lời cậu, bởi vì xung quanh nơi này ngoại trừ hắn không có ai! Đừng nói người! Ngay cả động vật cũng không có a!

Rất nhanh, hắn bắt đầu hành trình truy tìm dấu vết con người với tâm trạng phức tạp như phi mã (ngựa), lặng lẽ đi suốt hai giờ đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng ai, lần này cuối cùng hắn cũng mất đi vẻ dễ chịu. Trong khi tâm trạng của mình còn đang tuyệt vọng, hắn lơ đãng, thậm chí còn không để ý đến nguy hiểm đang âm thầm đến!

Hắn còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy tiếng của con thú khuấy động mặt đất, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trước mặt mình một con dã thú đầu có sừng nhưng lại có răng nanh sắc nhọn như hổ, phủ một lớp lông dày và cao bốn năm mét. Hắn sợ! Đúng vậy! Hắn sợ hãi!

Hắn chỉ là một người ở thế kỷ 21, một sinh viên vừa bước ra khỏi vùng nông thôn để vào một trường đại học, và là một thanh niên chưa kịp nhìn thấy xã hội thực, chưa bao giờ thấy hình ảnh kinh hoàng như thế này?

Mặc dù đã xem một hoặc hai bộ phim kinh dị, nhưng suy cho cùng tất cả đều là giả! Chúng đều là những bức tranh đặc biệt được tạo ra bởi những người sử dụng công nghệ cao! Nhưng những gì bây giờ hắn thấy là một bức tranh thật, và con quái vật khổng lồ này quá xa lạ với hắn.

Dù không phải fan bự của chương trình "Thế giới động vật" nhưng Trương Phàm vẫn biết đây là sinh vật không tồn tại trên Trái Đất, "Mình đang du hành đến tinh cầu lạ sao?" Hắn rất nhanh tỉnh táo lại. Khoảng cách giữa dã thú và hắn càng ngày càng gần, hắn sợ hãi hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy!

Dù biết rằng hai chân của mình không thể lớn hơn bốn chân của con quái thú khổng lồ, nhưng bản năng sinh tồn khiến hắn không thể từ bỏ mạng sống quý giá của mình!

Lúc này Bá Khắc Nhĩ vừa ra khỏi hang động, định ngửi thấy mùi hương của giống cái, đang định đi tìm thì chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng hét của giống cái!

Ý thức công lý mạnh mẽ khiến hắn đưa ra quyết định ngay lập tức! Hắn muốn cứu giống cái này! Cho dù hắn đến từ bộ lạc khác, ngay cả khi hắn không muốn trở về bộ lạc của mình, hắn cũng phải cứu giống cái trân quý này! Ba Khắc Nhĩ, người đã hạ quyết tâm, chạy về phía giống cái hét lên!

Khi Trương Phàm nhìn thấy một con sư tử vàng to lớn, tim hắn đập loạn nhịp! Hắn cảm thấy hụt hẫng một lúc, "không ngờ! Thật không ngờ! Bây giờ hắn, Trương Phàm chẳng những sẽ bị chôn trong miệng dã thú khổng lồ, mà còn bị một con sư tử lớn ăn thịt!"

Ngay khi Trương Phàm còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, không thể thoát khỏi bản thân, Bá Khắc Nhĩ đã kết thúc trận chiến với con quái vật đang lao tới, Trương Phàm lập tức lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn những gì đã xảy ra trước đó.

Hắn nhìn thấy trước mặt mình một con sư tử vàng to lớn nhỏ lại, tóc ngắn lại nhanh chóng, thân hình cũng từ từ đứng lên, chẳng mấy chốc đã trở thành một nam nhân mặc quần áo da thú, thân cao hai thước.

Hắn có hai hàng lông mày sắc như gươm, một đôi mắt xanh thẳm như bầu trời, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng gợi cảm, dáng người hoàn hảo như người mẫu và làm da màu lúa mạch khỏe mạnh.

Mọi thứ đều quá gợi cảm và lôi cuốn, Trương Phàm cuối cùng cũng hiểu được thế nào là sự hoàn mỹ!

Khi Ba Khắc Nhĩ nhìn thấy Trương Phàm hắn đã ở lại đó một lúc, tuy chỉ là một khoảnh khắc nhưng đối với hắn thì nó dường như đã rất lâu, đủ lâu để hắn có thể nhìn thấy mái tóc đen quý giá cùng đôi mắt đen và khuôn mặt thanh tú đó, dáng người mảnh mai không khiến người ta cảm thất gầy gò, đã lâu mới ngửi thấy mùi cơ thể của giống cái khiến hắn cảm thấy quen thuộc mà mê say!

Hắn đột nhiên nhớ ra đây là mùi hương của giống cái mà hắn đã ngửi được trong hang động, hóa ra giống cái có mùi hương này thật xinh đẹp!

Sau khi tận mắt chứng kiến nam nhân đẹp trai trước mặt biến thành từ một con sư tử lớn màu vàng, Trương Phàm đột nhiên nhớ đến Thú Nhân do đám nữ sinh trong lớp nói. Đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy Thú nhân đẹp trai cao lớn này nói chuyện!

"Ngươi không sao chứ! Ngươi là người bộ lạc nào? Làm sao lại xuất hiện ở giữa rừng rậm? Nơi này rất nguy hiểm! Thú nhân mang ngươi tới nơi này đâu? Hắn sao có thể đem ngươi đến đây!"

Trương Phàm kinh ngạc đến ngây người! Nếu như hắn không có nghe lầm, tên Thú nhân như này mà có thể nói tiếng mẹ đẻ trong hai mươi năm của hắn-- tiếng Trung! Còn là tiếng phổ thông chuẩn nữa! Trương Phàm tỉnh táo lại, đáp:

"Ta không sao, nhà của ta xa, xa đến nỗi không biết có về được hay không, ta tỉnh lại trong hang động, sau đó đi đến nơi này, đúng rồi! Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này? Như thế nào lại cứu ta?"

"Ta là Thú nhân, giống đực của bộ lạc Thiên Sư, tên là Ba Khắc Nhĩ, ngươi....nếu không thể trở về bộ lạc của mình, thì có thể cùng ta trở về bộ lạc Thiên sư không? Ngươi là một giống cái lại lang thang trong rừng, quá nguy hiểm! Rất nhiều kẻ săn mồi ở đây."

"Vậy được rồi! Dù sao ta cũng không có nơi để đi, còn không bằng đến bộ lạc của ngươi đi. Ta tên là Trương Phàm, đúng, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này? Còn tại sao ngươi phải cứu ta?"

"Ta là tới để tham gia thí luyện trưởng thành, ta đã sống tại rừng rậm này ba tháng. Ta ngửi thấy mùi khi ta trở về hang động, sau đó liền nghe thấy tiếng hét lên của ngươi ở bên này, cho nên liền chạy tới, may mà ta tới, nếu không thì..."

Ba Khắc Nhĩ nghĩ thầm:

Như thế nào một giống cái mỹ lệ lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Chẳng qua...Trương Phàm đã nói chính hắn cũng không biết, vậy cũng không biết đi! Dù sao cũng quyết định để hắn làm giống cái của mình, về sao lại từ từ nói!

"Ai! Quên đi, không nói nhiều nữa, hiện tại ta cũng không có việc gì. Chúng ta làm sao bây giờ? Còn nữa, ngươi khi nào thì trở về bộ lạc?"

"Ngày mai liền trở về đi! Hiện tại trời cũng đã muộn, chúng ta trước tìm nơi ăn tối đi!" Nói xong liền cầm lấy cự thú khổng lồ dùng làm khẩu phần ăn, nhìn thấy cảnh này, Trương Phàm không khỏi kinh ngạc!

"Oh my god! Hắn làm sao làm được! Làm sao có thể có nhiều sức lực như vậy?!"

Đáng thương Trương Phàm đã hoàn toàn quên mất người đẹp trai trước mắt chính là một con sư tử vàng to lớn! Cứ như vậy, Ba khắc Nhĩ liền thuận tay cầm lấy Trương Phàm dắt về phía hang động nơi Trương Phàm tỉnh lại.