Nhìn kẹo đường hồ lô được đưa tới bên miệng mình, mặt Dương Thạch Phong lại đỏ, lắp bắp nói: “Không..... Không cần, ta không....... Không ăn, ngươi ăn đi.”
Thập Nhất thoáng trợn mắt, “Bảo ngươi ăn ngươi liền ăn đi, đừng có nói nhiều!”
Bị Thập Nhất mắng, Dương Thạch Phong không dám nói không, mặt đỏ bừng, hé miệng đem một viên đường hồ lô cắn vào trong miệng, trong một thoáng chỉ cảm thấy ngọt, ngọt tới tận tâm khảm, miệng không tự chủ được nhếch lên, “Ăn ngon!”
Nhưng hắn cũng chỉ ăn một viên, một chuỗi đường hồ lô có năm viên, hắn ăn thêm một viên Thập Nhất sẽ phải ăn ít đi một viên, không thể được. Hắn lại đem kẹo đường hồ lô đẩy trở về, dỗ dành nói: “ta đã ăn rồi, không ăn nữa, ngươi ăn hết đi.”
Thập Nhất không hề nhiều lời, thu hồi tay, im lặng không lên tiếng ăn tiếp.
Nhìn dáng vẻ Thập Nhất ăn ngon lành, Dương Thạch Phong ngoại trừ mua một ít đồ dùng sinh hoạt trong nhà, tiền dư lại toàn bộ đều dùng để mua đồ ăn cho Thập Nhất, đồ chơi làm bằng đường, điểm tâm, bánh nướng mà tiểu hài tử thích ăn… hắn tất cả đều mua cho Thập Nhất một phần. Cuối cùng, trong túi chỉ còn dư lại hai mươi văn tiền, Dương Thạch Phong suy nghĩ một chút, liền dẫn theo Thập Nhất vào một cửa hàng son phấn. Hắn biết nữ hài tử đều luôn tinh tế, không thể thô cục như hắn được. Làn da Thập Nhất đẹp như vậy phải được chăm sóc tốt, cho nên ở cửa hàng hắn liền mua cho Thập Nhất một hộp kem dưỡng da. Hắn đã từng nghe các nữ nhân trong thôn nói chuyện phiếm, họ bảo rằng kem dưỡng da sau khi rửa mặt da sẽ đặc biệt mịm màng, làn da cũng sẽ khỏe hơn, nhưng giá quá cao, chỉ vài người trong thôn mới dám bỏ tiền ra mua. Nếu ai có được một hộp kem dưỡng da này, sẽ khiến cho người toàn thôn hâm mộ không thôi.
Dương Thạch Phong cảm thấy Thập Nhất nên có một hộp.
Mua xong kem dưỡng da, tiền kiếm được từ săn thú đã bị tiêu hết. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Dương Thạch Phong không thấy tiếc tiền. So với tiền, có thể thấy dáng vẻ vui tươi rạo rực khi ăn của Thập Nhất càng đáng giá hơn.
Thập Nhất cũng thấy túi tiền của Dương Thạch Phong đã trống rỗng, vừa định mở miệng nói muốn ăn xào hạt dẻ lại thôi, không còn tiền thì làm sao mà mua được. Aiiiiii, xem ra phải sớm nghĩ biện pháp kiếm tiền, sau đó mới có thể ăn càng nhiều đồ ngon hơn. Ví dụ như, có thể mang theo Dương Thạch Phong vào tửu lầu ăn một trận thật đã đời.
Thập Nhất đem ánh mắt đang lưu luyến rơi trên món hạt dẻ rang đường thu hồi trở về, trong lòng yên lặng cân nhắc.
Đúng lúc này, đột nhiên một trận tiếng ồn ào truyền đến, khiến người qua đường sôi nổi ghé mắt vào nhìn, còn có không ít người từ trên đường cái phía trước chạy tới, trong miệng đang hô to điều gì đó.
Dương Thạch Phong duỗi tay bảo vệ Thập Nhất, sợ nàng bị đám người đang chạy phía trước đυ.ng phải, đôi mắt nhìn theo dòng người đang chạy, “Phía trước hình như xảy ra chuyện gì đó.”
Thập Nhất nhìn nhìn, cách đó không xa đang có một đám đông vây quanh, không biết bên trong vòng vây đang xảy ra chuyện gì, dù sao, Thập Nhất cũng không thèm để ý, đối với việc của người khác, nàng từ trước tới nay chưa bao giờ tò mò, “Chúng ta hãy đi đường vòng trở về đi.”
Dương Thạch Phong gật gật đầu, mang theo Thập Nhất từ ven đường chen qua, muốn nhanh chóng rời đi.
“Đứa nhỏ này sợ là không cứu được, thực đáng thương......”
“Gia đình này đành phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đứa trẻ mới hơi lớn một chút, cha mẹ chắc phải thương tâm muốn chết đi.”
“Đúng là làm bậy, chảy nhiều máu như vậy, khẳng định không cứu được.”
“Chính Bạch đại phu cũng đã nói phải chuẩn bị hậu sự, nên chắc chắn không cứu sống được đâu.”
Trong đám đông, những tiếng đàm luận vang lên, nội dung chủ yếu là về sự việc vừa phát sinh, Thập Nhất cùng Dương Thạch Phong nghe đại khái cũng đã hiểu, hẳn là một tiểu hài tử bị mất máu quá nhiều, nên không cứu sống được.
Dương Thạch Phong mím môi, trong lòng có hơi chút thổn thức, tiểu hài tử còn nhỏ như vậy sẽ chết, ai nhìn thấy đều không tránh được cảm thán.
Lúc này, phía trước đột nhiên vang lên vài tiếng kêu khóc thảm thiết.
Nhìn về phía trước, hóa ra là một nam một nữ mặt đầy nước mắt đang chạy tới, kêu to: “Đại Bảo, Đại Bảo, con làm sao vậy?”
Hóa ra là cha mẹ của đứa trẻ bị tai nạn nhận được tin nên chạy đến. Đám người đang vây xem vội vàng dạt sang hai bên để mở ra một con đường cho hai vợ chồng này đi vào xem hài tử. Mà việc này lại vô tình làm cho hai người Thập Nhất cùng Dương Thạch Phong không thể đi tiếp được, bị kẹp chặt trong đám đông, chỉ có thể đứng ở đó nhìn.
Bên trong, mẫu thân của hài tử thương tâm muốn chết, ôm hài tử dính đầy máu vào người, không kềm chế được mà khóc, “Đại bảo, đại bảo, con ngàn vạn lần đừng có việc gì, con có việc gì nương làm thế nào có thể sống được! Ô ô ~”
Bên cạnh rất nhiều người bị tiếng khóc của phụ nhân làm cho đôi mắt đỏ hoe, đứng một bên khuyên phụ nhân nén bi thương.
Mà phụ thân của hài tử sau khi thương tâm qua đi, phẫn nộ nhìn nam tử trẻ tuổi mặc một thân y phục màu trắng đứng bên cạnh, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn nói, “Ngươi, ngươi, ngươi đền bù tánh mạng cho con ta!”
(*) Phụ thân: cha
Nam tử trẻ tuổi áy náy đầy mặt, khom lưng tạ lỗi, “Thực xin lỗi, là ta sai, ta sẽ tận lực bồi thường cho các ngươi.”
Phụ thân của tiểu hài tử nghe thấy vậy phẫn nộ gào to, “Bồi thường thì có ích lợi gì, ta muốn con ta khỏe lại, ta không cần bồi thường!”
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy sắc mặt tối lại, không biết bây giờ nên làm gì, tất cả chỉ vì hắn vội vã chạy về nhà để tham gia tiệc mừng thọ của tổ mẫu, xe ngựa chạy quá nhanh, xa phu cũng không chú ý có một hài tử đột nhiên từ ven đường chạy ra, nên không kịp dừng lại, liền đυ.ng vào hài tử. Hài tử đυ.ng đầu vào cục đá trên mặt đất, ngay tức khắc máu chảy ra không ngừng, đại phu tốt nhất trên trấn cũng đã được mời tới, nhưng cũng không thể làm cho máu ngừng chảy. Đại phu nói không thể cứu được, bảo hắn chuẩn bị lo hậu sự.
Tất cả là lỗi của hắn, nếu hắn không thúc giục xa phu đi nhanh lên thì đã không xảy ra chuyện gì. Một hài tử tốt như vậy sẽ ra đi.......