Chương 14: Thử làm người tốt một lần

Nhưng sự thật là hài tử đã hôn mê, mặt tái xanh, dù ngươi không chấp nhận được thì cũng phải chấp nhận, sớm đưa hài tử về nhà, chuẩn bị hậu sự cho hài tử tốt một chút, cũng có thể diện mà lên đường. Đám đông vây xem đều có chung một suy nghĩ như vậy, người ta cũng không đành lòng nhìn một tiểu hài tử phải ra đi chật vật, nên đều khuyên cha mẹ hài tử tiếp thu hiện thực, nhận tiền bồi thường rồi an bài hậu sự cho hài tử thật tốt.

Nhưng cha mẹ hài tử lại không thể tiếp nhận nổi hiện thực này, người mẹ khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt đầy mặt, âm thanh nghẹn ngào cầu xin người xung quanh, “hài tử của ta còn có thể cứu chữa, có thể cứu chữa, mọi người mau cứu cứu hắn, cầu xin mọi người hãy cứu hắn, có ai có thể cứu hài tử của ta không, xin hãy cứu hắn a ~”

Mẫu thân của hài tử khóc quá thương tâm, khiến những người xung quanh nhìn thấy cũng không đành lòng mà lau nước mắt.

Dương Thạch Phong hơi hơi thở dài một tiếng, “Hài tử còn nhỏ như vậy, thật đáng tiếc.”

Thập Nhất không nói chuyện, đôi mắt xuyên thấu qua khe hở giữa đám đông, nhìn về phía hài tử người đầy máu đang nằm trong vòng tay của mẫu thân. Đứa nhỏ này mất quá nhiều máu, hơn nữa lại không cầm được, cho nên mới bị lên cơn sốc. Nếu còn không mau cầm máu, thì sẽ phải bỏ mạng, nhưng hiện tại cứu vẫn kịp.

Thập Nhất trước nay đều không phải là người nhiệt tình và có lòng tốt. Đối với các sự việc không có quan hệ gì tới mình, nàng chưa bao giờ chủ động nhúng tay. Đây chính là nguyên tắc xử sự nhất quán của nàng. Nếu là ở mạt thế, nàng sẽ không cứu, chỉ trực tiếp tránh đi, nhưng hiện tại......

Thập Nhất nhìn Dương Thạch Phong, người này hoàn toàn không quen biết nàng, nhưng lại vẫn thu lưu nàng, đây chính là người tốt trong truyền thuyết đúng không? Đây là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới nàng đã từng sống, thế giới này, rất có tình người. Hiện tại nàng đã tới thế giới này, cũng không ngại nhập gia tùy tục một phen, thể nghiệm một lần làm người tốt rốt cuộc là cảm giác như thế nào.

Thập Nhất khó có được một lần ‘đại phát từ bi’, quyết định ra tay cứu người.

Vì thế, nàng duỗi tay đẩy đám đông đang đứng che ở phía trước ra, “Nhường đường một chút, nhường đường một chút!”

Đám người bị Thập Nhất đẩy cho đứng không vững, lảo đảo, đều tức giận định quay người lại mắng chửi. Kết quả, vừa nhìn thấy thấy diện mạo của Thập Nhất ở phía sau, đã sôi nổi ngậm miệng, tự động tự phát mà dẹp sang hai bên, nhường một con đường cho Thập Nhất thuận lợi tiến vào.

Dương Thạch Phong hoảng hốt, không biết Thập Nhất muốn làm gì, cũng vội vàng đi theo sau, nếu có việc gì không đúng, hắn có thể tùy thời bảo vệ Thập Nhất rời đi.

Thập Nhất không nói lời nào đem hài tử từ trong vòng tay của mẫu thân hắn ôm vào trong tay mình. Mẫu thân của hài tử cả kinh, hô to, “ngươi làm gì!”

Thập Nhất vừa nói vừa ấn vào đầu đứa trẻ: “Cứu hài tử của ngươi.”

Mẫu thân của hài tử nghe vậy ngây ngẩn cả người, ngay cả phụ thân của hài tử đang chuẩn bị đi lên động thủ cũng dừng lại. Hai vợ chồng liếc nhìn nhau không thể tin nổi, tràn ngập hy vọng hỏi: “ngươi thật có thể cứu được con ta?”

Thập Nhất không nói chuyện, duỗi tay lấy ra ngân châm bên hông, nhanh chóng hạ châm ở mấy huyệt vị trên đầu hài tử. Không ai kịp nhìn ra được Thập Nhất đã làm như thế nào, đến khi có phản ứng lại thì trên đầu hài tử đã cắm mấy cây kim châm. Tuy nhiên, lúc này, điều thần kỳ đã xảy ra! Miệng vết thương của hài tử vốn dĩ đang chảy máu không ngừng, thế nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy được đã ngừng chảy.

Thật sự đã ngừng chảy!

Người chung quanh kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin tưởng được mà nhìn một màn này. Ngay cả vị đại phu ban đầu gọi đến đang chuẩn bị rời đi cũng mở to hai mắt, giống như không thể tin nổi đây là sự thật.

Cha mẹ hài tử thấy miệng vết thương thật sự không tiếp tục chảy máu, kích động đến mức run cả tay, vô thức mà nói: “Cầm máu rồi, thật sự cầm máu rồi, con của chúng ta được cứu rồi.”

Thập Nhất thấy máu đã ngừng chảy, đôi mắt nhìn về phía vị đại phu kia, nhàn nhạt hỏi: “Trên người của ngươi có thiên vũ thảo không?”

Đại phu nghe vậy, vội vàng gật đầu, “Có có.” Nói xong liền đem hòm thuốc mở ra, lấy dược thảo đưa cho Thập Nhất.

Thập Nhất tiếp nhận dược thảo, mặt không đổi sắc bỏ vào trong miệng nhai nát. Sau đó, nàng đem dược thảo đắp trên miệng vết thương của hài tử, tiếp theo lại từ chỗ đại phu lấy băng gạc, bao lấy miệng vết thương.

Sau khi xong việc, Thập Nhất trao hài tử lại cho cha mẹ hắn. Nàng vừa đứng lên, vừa chỉ vào vị đại phu vẻ mặt đầy cảm thán đang đứng bên cạnh nàng, nói: “Được rồi, tính mạng của hài tử đã không còn nguy hiểm nữa. Tiếp theo, các người nhờ vị đại phu này cấp thuốc cho uống, bồi bổ máu huyết, một tháng sau sẽ khỏi.”

Sắc mặt hài tử vừa rồi vẫn còn u ám, bây giờ đang hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng không phải trắng bạch như người chết. Thoạt nhìn đã biết là đang khôi phục sinh khí, thật tốt!

Cha mẹ hài tử kích động quỳ xuống dập đầu với Thập Nhất, “Ân nhân, ngài chính là đại ân nhân của nhà chúng ta, cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài!”

Thập Nhất lau lau vết máu trên tay, không nói lời nào cả mà chỉ vẫy tay, sau đó nói với Dương Thạch Phong: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

Dương Thạch Phong đã thay đổi từ ngạc nhiên ban đầu thành tràn đầy kiêu ngạo về Thập Nhất. Hắn chỉ cảm thấy Thập Nhất nhà hắn thật sự quá lợi hại, “Được, chúng ta về nhà đi. Trở về, ta sẽ nấu món ngon cho ngươi ăn.”

Thập Nhất nghe vậy mới lộ ra ý cười, theo Dương Thạch Phong xoay người rời đi.

“Từ từ ——” một giọng nam đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Thập Nhất quay đầu, liền nhìn thấy người mặc xiêm y trắng đυ.ng phải hài tử kia đang vội vàng chạy đến trước mặt nàng. Khi nhìn thấy Thập Nhất, hai mắt hắn sáng lên, cúi đầu chào nàng, “Cô nương, đa tạ nàng đã cứu hài tử kia một mạng. Đại ân của cô nương, tại hạ vô cùng cảm kích.”